Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 361

Đường tới Miến Điện thông xe, có thể phối hợp lực lượng vận chuyển tổng thể. Tài xế xe tải và thợ máy Phó Gia Thụ mang tới Hưng Hoa nghe theo sắp đặt, lái xe chạy khắp đường. Đằng nào người của đội xe Hưng Hoa mấy ngày nay vẫn luôn theo anh bon ba giữa cửa khẩu và Trùng Khánh, đều là tài xế lão làng chạy như bay trong lửa đạn.

Trong nước vốn không có mấy người biết lái xe, có thể điều động bằng ấy người vẫn thiếu thốn.

Vốn dĩ tìm tài xế và thợ máy Hoa Kiều ở Nam Dương được nhiều là vì có người thật sự là tài xế lão làng kinh nghiệm lâu năm, cũng có người mới lén lút đi ghi danh học vài tuần.

Một thanh niên mười bảy tuổi tên Lý Kế Tông tới được bằng cách ấy, cậu ta không hề biết đường núi nơi này khó lái xe cỡ nào. Núi cao đường xa, quanh co khúc khủy liên tục. Đoạn đường dài hơn nghìn cây số là nơi chôn hai trăm nghìn phụ nữ và trẻ em, mỗi cây số là năm, sáu người chôn xương mà xây thành. Nhưng vì đưa vào sử dụng quá sớm, con đường không chắc chắn chút nào, lún sâu liên tục. Vừa đến mùa mưa, đối diện vách núi đường xá trơn trượt, thường xuyên thấy cảnh xe hỏng người vong. Vừa vặn, cậu trai này được phân công tới đội xe của Phó Gia Thụ, Phó Gia Thụ hận không thể đá thẳng cậu ta về nhà, cho một cậu nhóc như vậy tới có tác dụng gì?

Nhưng miệng cậu nhóc rất ngọt, luôn miệng gọi: "Anh!"

Phó Gia Thụ sợ cậu nhóc gặp chuyện không may, dứt khoát mang theo bên người, tự mình dạy đối phương lái xe. Cậu nhóc học rất nhanh, mới đó đã có thể một mình lái xe xuyên qua núi non trùng điệp nơi này.

Mấy hôm trước cậu nhóc đón sinh nhật mười tám tuổi. Phó Gia Thụ tự mình nấu cho cậu ta một bát mì. Lý Kế Tông vừa ăn mì vừa dạy anh đọc tên Ấn Độ của mình. Cậu ta là Hoa kiều Ấn Độ, Phó Gia Thụ nghe xong cũng không nhớ kỹ, chỉ thấy cậy ta lắc lư đầu nói: "Anh, khi nào chiến tranh kết thúc thì đến nhà em chơi đi?"

"Ừ! Khi nào kết thúc, cậu dẫn anh đi nhà cậu chơi." Lúc đó Phó Gia thụ đáp như thế, còn dặn dò: "Đừng chê mùi ngải cứu khó ngửi, huân được thì phải huân."

Trên con đường này, ngoại trừ núi cao hiểm trở, nước sông chảy siết và thỉnh thoảng mưa b.o.m bão đạn ra thì còn có bệnh sốt rét. Chỉ cần bị muỗi đốt, nhiễm bệnh là rất dễ mất mạng.

Bởi vì ngải cứu và xương bồ có mùi đặc biệt, có thể xua muỗi, thế nên cô vợ bạo lực của anh ra lệnh luôn cho anh. Thành ra anh hoặc là đốt hương ngải cứu, hoặc là trải cây ngải dưới đệm xe. Thậm chí bà xã còn đòi anh không được hút thuốc, đổi sang hút ngải cho lành. Mất trí, đúng là mất trí mà.

Nhưng anh trải qua một năm xông khói như vậy thành ra chẳng khác nào thịt hun, mùi ngải cứu thấm vào tận xương, muỗi tránh xa anh ba trượng.

Hôm trước Kế Tông lái xe một chuyến trở về thì toàn thân không thích hợp, sốt cao lại run bần bật. Phó Gia Thụ biết ngay cậu ta bị nhiễm sốt rét, bón Quinine cho cậu ta, sau đó lái xe cả đêm đưa người đến chỗ đội cứu thương. Một ngày một đêm sau, đội chữa bệnh chuyển Kế Tông tới bệnh viện Lashio biên giới Miến Điện.

Hôm nay có tin truyền về, Kế Tông không sống nổi, đã qua đời!

Mấy năm này Phó Gia Thụ gặp bao nhiêu sinh ly tử biệt, lại vẫn đau thương buồn tủi, mỗi ngày đều đang đếm từng chút thời gian, còn nhiều năm như vậy!

"Gia Thụ!" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Phó Gia Thụ quay đầu, thấy vợ mình đứng ở nơi đó: "Sao em lại tới đây?"

Người đẹp khiến anh choáng ngợp năm đó đã không còn nữa. Cô mặc đồ bảo hộ lao động màu xám rộng thùng thình bao bọc toàn thân, tóc ngắn gọn gàng, làn da vốn trắng nõn đã đổi thành màu lúa mạch, ôm vào lòng cũng có thể ngửi được mùi ngải cứu thấm từ đầu tới chân.

Lúc này còn ai quan tâm mấy thứ ấy nữa, chỉ cần còn sống là tốt rồi. Phó Gia Thụ ôm chặt người vào lòng.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận