Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 279
Hai vị thái thái ngừng bước trước bức tranh bươm bướm bên hoa Tử Đằng, thái thái của bộ trưởng Bộ Công thương bèn nói: "Vừa lịch sự tao nhã lại không mất đi nét hào phóng, cộng thêm phối màu vô cùng hài hòa, bà Chu đúng là bậc thầy trong nghề."
Chu Minh Ngọc nghe bà ấy khen ngợi mình như thế thì cả khuôn mặt đều đỏ bừng, sau đó lại nghe vị thái thái còn lại nói: "Vừa rồi Tiểu Tống tiên sinh có nói mẹ cậu ấy hay xấu hổ lắm."
"Có lẽ đây là thiên tính của con gái Trung Quốc chúng ta, vừa khiêm tốn, ấm áp còn lương thiện nữa."
Trước khi hai vị thái thái rời đi, Đường Uyển Nhi đã tặng hai bộ váy liền thân theo kích thước mà nhân viên công tác cung cấp cho hai vị thái thái. Hoa văn trên hai bộ váy này đều xuất phát từ tay của Chu Minh Ngọc, vừa xinh đẹp vừa tao nhã lại trầm tĩnh, hoa văn được in vô cùng xinh đẹp và tinh tế, chất vải mịn màng. Điều đặc biệt nhất là hoa văn được in trên hai bộ váy có một không có hai, đó là do Hải Đông đặc biệt chế tạo và chỉ in nhuộm mỗi một cái.
Hôm sau, tờ báo lớn nhất Thượng Hải, thậm chí báo chí cả nước đều đăng tin chủ yếu về việc hai vị thái thái tham quan nhà máy Hải Đông.
Điều này khiến các quý cô quý bà ở Thượng Hải ngửi được hướng gió, như thể không có được một bộ váy liền thân Tây Dương do Hằng Nga sản xuất thì sẽ không lỗi thời vậy.
Xe hơi sắp xếp thành hàng dài trước lối vào cửa hàng thời trang Hằng Nga. Doanh số bán hàng của Hằng Nga tại một số quầy hàng công ty bách hóa tăng vọt, thường xuyên xuất hiện tình trạng cháy hàng.
Kiểu váy liền thân Tây Dương mang theo phong cách hoa văn của Trung Quốc có một cái tên đặc biệt đó là "váy Hằng Nga". Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, váy Hằng Nga đã trở nên cực kỳ nổi tiếng. Bất kể chiếc váy đó có xuất xứ từ Hằng Nga hay không thì mọi người từ phố lớn đến ngõ nhỏ đều diện chiếc váy mang tên "váy Hằng Nga" này.
Nếu muốn chế tạo váy Hằng Nga thì chỉ có thể mua vải vóc Hải Đông. Rất nhanh các nhà máy khác đã phản ứng kịp và bắt đầu sao chép hoa văn của Hải Đông, người chép sướng tay nhất chính là Tống lão gia đang làm thuê cho nhà máy Thân Minh, giá cả hoàn toàn giống với những công ty khác. Do bên họ sao chép đạt tiêu chuẩn nhất, không khác biệt chút nào nên được các đại lý ưu ái lấy hàng.
Đợi khi mọi người đều sao chép mẫu mã bên mình, sản phẩm mới của Hải Đông đã xuất hiện trên thị trường.
Lúc này Nhà máy In nhuộm Thông Phú đứng trước một vấn đề. Trước kia họ có thể tung ra thị trường số lượng hàng lớn đến vậy là nhờ Tanaka cung cấp hàng hóa. Hiện nay lượng tiêu thụ vải in hoa của Đông Doanh đã giảm xuống, những đống vải Tanaka đã cung cấp cho bên này đều đang ứ trong kho hàng. Với sản lượng ít ỏi của Thông Phú, vải in hoa văn Hải Đông trong xưởng cũng chẳng có tác dụng quái gì? Bởi vì không thể cung ứng được hàng nên thị trường mà họ đã tạo ra khi tiêu thụ vải hoa Đông Doanh trước kia đã dần dần bị vải hoa trong nước chiếm lấy.
Hiệp hội Công nghiệp Dệt may sắp tổ chức một cuộc họp như họp thường kỳ, lần này Tống lão gia có mặt với tư cách là hội trưởng, cả thằng con bất hiếu của ông ấy cũng đến.
Vốn dĩ mọi người cho rằng báo chí tâng bốc Tống Thư Ngạn không thôi là do anh ấy tự bỏ tiền túi nên không đau lòng. Nếu bảo họ làm thử như anh ấy, chẳng những chiêu đãi công nhân ăn uống thỏa thê mà còn mời thầy về dạy chữ cho họ, chẳng khác nào xem tư bản họ là nhà từ thiện rồi.
Bây giờ người ta đã làm được, không chỉ làm được mà còn có thể chống đỡ sự chèn ép từ người Đông Doanh, tạo nên bản sắc riêng cho mình, bởi khi sao chép theo mẫu của anh ấy, rất nhiều công xưởng nhỏ đều vực dậy và tồn tại đến giờ.
Có điều nói thật ra hai cha con nhà này đúng là mặt dày hết biết, tại sao con trai đã ăn thịt mà cha còn len lén húp một bát canh ở sau lưng chứ?
Đối diện với câu hỏi thế này, Tống lão gia bèn mắng: "Tổ cha anh! Tôi đã in bằng bản in của Hải Đông đấy, đây gọi là túi trái túi phải. Mẹ nó các người cũng sao chép Hải Đông, thế mà còn muốn trách tôi vì đã chiếm lấy thị trường à? Rốt cuộc là ai mặt dày chứ hả?"
Cuối cùng mọi người đã hiểu vì sao vải của nhà máy Thân Minh là giống nhất. Đến cả bản in mà họ cũng có một bộ, Hải Đông dùng xong rồi ném cho Thân Minh.
Sau khi Tống lão gia chửi đổng xong, phần lớn mọi người đều tâng bốc và ca ngợi Tống Thư Ngạn. Ai nấy cũng đều gọi anh ấy bằng biệt danh "ông chủ Tiểu Tống", cùng nói đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, nhà họ Tống đúng là trò giỏi hơn thầy, thật sự hâm mộ ông chủ Tống vì có một người thừa kế quý hóa như vậy.
Tống Thư Ngạn chỉ cười: "Kính thưa mọi người, các người nói hâm mộ cha tôi chi bằng hãy bảo con trai các người hâm mộ tôi. Thử hỏi trong số mọi người ai dám làm như cha tôi, dám buông tay để tôi thay thế, để tôi làm thay ông ấy, giả vờ mắt không thấy tâm không phiền chạy đến làm thuê cho ông chủ Hầu chứ? Từ nhỏ cha đã dạy tôi rằng thân là đàn ông cầm lên được thì bỏ xuống được, đàn ông phải..."
"Đàn ông phải co được duỗi được." Tống lão gia vội vàng ngắt lời con mình, bằng không anh ấy sẽ nói "đàn ông không có vợ lại còn xui xẻo" thì chẳng phải mình sẽ vấp ngay sao?
May thay Lỗ Hồng Đạt đã xuất hiện ngoài cửa, ông chủ Tống lập tức nói lảng sang chuyện khác: "Ôi chao, mọi người dừng lại đã, ông chủ Lỗ giàu sụ đã đến rồi."
Lỗ Hồng Đạt đến tham dự cuộc họp của Hiệp hội ngành nghề, giờ đây ông ta chỉ biết bó tay toàn tập. Không ai ngờ rằng vải Hằng Nga sẽ hot đến nhường này, ông ta càng không ngờ các cô các bác và những người phụ nữ nước ngoài ở Thượng hải đều bắt đầu mặc loại váy liền thân này. Những người phụ nữ ngoại quốc tóc vàng mắt xanh trong trường đua ngựa đều mặc mũ phớt và mặc một chiếc váy liền thân in hoa văn màu xanh cực kỳ phổ biến.
Lỗ Hồng Đạt nghĩ mãi không rõ, vải có hoa văn màu lam in trên nền trắng do Hải Đông sản xuất gần đây có gì khác biệt với vải in hoa màu xanh ở nông thôn?
Vấn đề là cmn nó có khác nhau thật, bất kể là váy liền thân hay sườn xám mà phụ nữ khắp các phố lớn ngõ nhỏ hay mặc thật sự đẹp vô cùng.
Ông ta nện bước đi vào hội trường, Tống lão gia lập tức nói ông ta đã phát tài, giờ này còn phát tài cái đéo gì nữa? Con mẹ nó? Tháng sau ông ta còn phải đóng khoản lãi rất lớn cho ngân hàng nữa kìa!
"Phát tài cái quái gì! Không phải là cha con các người mới phát tài ư?" Lỗ Hồng Đạt đáp lại.
DTV
Lúc này Tống lão gia sao có thể bỏ qua cho ông ta được: "Chẳng phải hai tòa nhà cho thuê mà ông mua đã lên giá rồi ư! Đó không phải phát tài thì là gì? Ông nói đúng, những người như bọn tôi không có chí lớn, suốt ngày chỉ biết dệt vải mà thôi. Ông thì khác với chúng tôi, trong giới cho thuê này, mỗi lần mua của hàng Tây đâu chỉ mỗi hai tòa nhà."
Đây là một nửa buồn phiền của Lỗ Hồng Đạt, nửa còn lại là vui vẻ. Buồn phiền khi thấy đống vải tồn khi trong kho hàng, còn vui là vì ngôi nhà đang xây dở.
Có điều ở trước mặt mọi người, ông ta vẫn phải cứng rắn chống đỡ: "Đúng vậy, hiện giờ số phòng trọ dưới danh nghĩa tôi ngày càng tăng. Tôi nghĩ mãi không hiểu, tại sao gần đây người anh em của ông - ông chủ Phó cứ bán nhà trọ đi mỗi ngày thế?"
"Nghề nghiệp của chúng ta không giống nhau, tôi hiểu thế nào được?" Ông chủ Tống tìm một chỗ ngồi khá yên tĩnh và ngồi xuống: "Có đều anh Đức Khanh đã nói với tôi trong cái ngành của anh ấy, khi trên đà phát triển tốt thì sẽ vay một số tiền lớn để kiếm bộn tiền lời, còn khi tình hình không ổn thì cũng có thể thua lỗ trong vòng một đêm."