Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 302

Người phụ nữ béo trắng với khuôn mặt tròn là Nhị thái thái của nhà họ Chu, một bước đi tới nắm lấy tay Chu Minh Ngọc, cẩn thận chu đáo: "Nhị ca em nói em lên cân nhiều, chị nói vậy thì sao? Em tăng cân trông trẻ hơn, nhìn cũng đẹp."

Nhị lão gia tằng hắng một cái: "Hăng quá hóa dở."

Người phụ nữ có đôi lông mày thanh tú chính là Tứ thái thái, bà ta đến gần Tần Du, Tần Du vội vàng chào hỏi: "Tứ cữu mẫu."

Tứ thái thái quay đầu hỏi Nhị thái thái: "Nhị tẩu, sao em cảm giác Tiểu Du càng dễ nhìn hơn trước kia."

"Cũng béo lên nha!" Nhị thái thái nói.

Lời này ngược lại chính xác, sau khi em gái nguyên chủ cưới, chồng lại chạy đi, mẹ ruột lại bệnh nặng, tất nhiên ăn không ngon, thân thể gầy gò, hơn nữa còn miễn cưỡng vui cười, có đẹp chỗ nào đâu?"

Tần Du thì có rèn luyện, tâm tình của cô cũng hoàn toàn khác biệt với em gái nguyên chủ, lại được tình yêu tưới nhuần, thường xuyên bị các hành động ngốc nghếch của Phó Gia Thụ làm cười sốc hông, bây giờ ăn mặc mộc mạc, nếu là ăn mặc lồng lộn tuyệt đối trêu chọc người ta.

Cũng may lấy tên tuổi "Cô vợ trẻ của Thư Ngạn" hay như bây giờ là "Em gái của Thư Ngạn" thì đều như nhau, dù sao Dù sao thì, chị dâu anh họ, cháu trai cháu gái họ. Không khác xưa là mấy.

A Phương lấy một đống lớn quà tặng từ trên xe ra, Trần Lục tỷ nói bà chính là nhí nha nhí nhảnh, lấy hộp quà bản giới hạn làm quà năm mới, năm mới lại tiêu một số tiền lớn, cái này vừa vặn lấy ra làm quà tặng.

"Vào nhanh đi, đừng nói tiểu Thất chịu không nổi, mấy người các người cũng đứng đây lâu rồi." Nhị lão gia nhắc nhở phu nhân còn đang nói chuyện trên trời dưới đất với tiểu Thất.

"Đi đi, chúng ta đi và nhà, đầu tiên cho mọi người ở lại." Nhị thái thái nắm tay cmn: "Tiểu Thất à, lúc nào Thư Ngạn mới về."

"Buổi sáng ngày mai sẽ đến. Kịp ăn cơm trưa." Cmn nói.

"Vậy tại sao không trở về cùng lúc?"

Đây thật sự là một vấn đề hay, vấn đề nhân vật quan trọng, cha con nhà họ Tống vừa mới vượt qua sông Tào Nga, vừa lên xe lửa về Ninh Ba, đêm hôm nay có thể đến khu vực nội thành Ninh Ba, buổi sáng ngày mai là có thể về đến nhà.

Giờ phút này Tống lão gia đã không muốn nói chuyện với con trai. Ngay từ đầu không phải rất tốt sao? Tất cả mọi người cùng về Ninh Ba, thêm một chiếc xe của hai cha con họ, con trai lại cứ khăng khăng mình bận rộn, nói bận rộn gần nửa ngày, mọi chuyện đã xong xuôi rồi, về thôi!

Chỉ chênh lệch chút thời gian như vậy sao? Thật sự có chuyện gì chứ, nhà họ Phó và Tiểu Du không bằng lòng chờ thêm nửa ngày hay sao?

"Mẹ con không muốn đi cùng cha. Muốn sát nhập thì cũng được! Con đi cùng với mẹ, một mình cha về. Cha có vui lòng không?" Tống Thư Ngạn hỏi ông ta.

Tống lão gia: ?

"Là con có hiếu với cha, cùng cha trở về với nhau. Có bản lĩnh, cha cùng mẹ con, có thể qua lại với nhau như con và Tiểu Du, không có khúc mắc với nhau, như vậy thì có thể trở về." Tống Thư Ngạn nói với cha anh ta.

Cái này mà là có hiếu à? Tống lão gia cười ha ha: "Cha và mẹ của con tốt xấu gì còn có con. Còn con? Không có vợ là hết rồi! Lẻ loi trơ trọi cùng một ông già như cha ăn tết."

Tống Thư Ngạn cười: "Ngày mai con đi nhà Nhị cữu ăn cơm tất niên."

Hàng năm trong nhà Nhị cữu huynh làm cơm tất niên, đều là Minh Ngọc gọi điện thoại báo nhắc nhở ong ta, trở về đến nhà Nhị cữu huynh ngồi một chút, ăn một bữa cơm xem như cho Minh Ngọc chút mặt mũi, nghĩ tới đây sắc mặt của Tống lão gia thay đổi.

 

Cái thằng ranh con không có mắt này lại còn đang nói: "À! Cha sẽ không để ý, dù sao hàng năm cha đi theo mẹ con đến nhà Nhị cữu thật sự không có kiên nhẫn, vẫn là ở nhà cùng Nhị di thái, ngậm kẹo đùa cháu mới tốt. Xem xét như thế đúng là con chênh lệch với cha quá nhiều."

Với tư cách là thiếu phu nhân của nhà họ Tống, đồng thời là nguyên chủ, mỗi một lần Tần Du đều phải gặp mặt với đám con cháu này.

Bây giờ với tư cách là con gái của Chu Minh Ngọc, chẳng bao lâu sau họ đã thân thiết với nhau, gọi cô là "cô họ", khi nói về váy Hằng Nga, bọn họ thảo luận sôi nổi, Tần Du đã hứa với họ rằng muộn nhất là vào năm sau sẽ được giao cho họ càng sớm càng tốt.

Buổi tối lúc ăn cơm, nhị lão gia gọi người nhà của tứ lão gia tới, nam nữ chia bàn, Chu Minh Ngọc cùng phu nhân và thiếu phu nhân ngồi cùng bàn, Tần Du cũng được mấy người họ kéo qua ngồi cùng.

Những lúc như thế này phụ nữ sẽ nói nhiều hơn, đương nhiên cũng sẽ không che giấu bất cứ chuyện gì.

Cháu họ của nhà chú hai hỏi: "Cô họ, nghe nói phong thái của nhị thiếu gia của Phó gia không hề thua kém chú họ, có phải thật không?"

"Chú Thư Ngạn phong thái đĩnh đạc, tuấn tú lịch sự, đúng không?"

"Đúng vậy! Nghe nói trong thành phố Ninh Ba của chúng ta có hai vị thiếu gia, chúng ta từng gặp qua chú Thư Ngạn, còn nhị thiếu gia của nhà họ Phó chúng ta chưa từng gặp qua!"

"Ngày mai có thể gặp lại chú Thư Ngạn, thật đáng tiếc không thể gặp nhị thiếu gia nhà họ Phó."

"Ha ha, mọi người muốn xem chú họ như thế nào, cứ việc nói thẳng ra! Ngày mai là bữa cơm tất niên, liệu ngày mai chú họ có tới đây không?" Cô cháu gái còn quay qua hỏi một bàn khác: "Bà nội, ngày mai bà có thể mời chú họ tới đây được không?"

Nhị phu nhân nhìn Chu Minh Ngọc, Chu Minh Ngọc nói: "Hai đứa nhỏ vẫn chưa đính hôn vì mẹ Tiểu Du mất còn chưa tới một năm, con cũng không muốn trì hoãn chuyện kết hôn lại một năm, bình thường anh cả cùng chị dâu đều coi con bé như con dâu. Nếu như bọn nhỏ muốn gặp, cũng nên gọi cậu ấy tới cũng không sao."

Nhị phu nhân cũng rất muốn được gặp nhị thiếu gia nhà họ Phó trong truyền thuyết này: "Được rồi, ngày mai chúng ta còn mời gánh hát tới biểu diễn tại nhà, vừa lúc mấy đứa nhỏ tới đây cho vui, cũng cho chúng nhận trước."

"Cô họ, cô mau gọi điện cho chú họ đi."

Tần Du bị mấy người cháu họ thúc giục, chỉ có thể đi gọi điện thoại.

Phó lão gia và người mẹ kế này đã từng cãi vã trong quá khứ, nhưng thời gian trôi qua, Phó lão thái gia cũng qua đời. Cả bốn người họ đều sống ở Thượng Hải, vì ở xa nên không có mâu thuẫn gì.

Lần này cả nhà bốn người trở về, vừa mới ổn định cuộc sống, Phó phu nhân mang theo Phó Gia Ninh cùng Phó lão gia tới nhà mẹ kế này ăn cơm. Dù sao thì một năm cũng chỉ có vài lần như vậy, khi cần phải diễn là người một nhà, Phó phu nhân cũng không có ý kiến gì.

Phó lão thái thái có mái tóc trắng như tuyết, khuôn mặt tròn trịa, ăn nói nhã nhặn, nhìn qua dáng vẻ hiền lành thân thiện, bên cạnh bà còn có một cô con dâu, là nhị phu nhân của nhà họ Phó, vị này là cháu ruột của bà vốn dĩ muốn giới thiệu cho Phó lão gia, cuối cùng không hiểu sao lại trở thành nhị phu nhân, chuyện này cũng không ai biết được.

"Lão đại gia?"

Bị gọi vào, tay cầm đũa của Phó phu nhân dừng lại: "Lão thái thái?"

DTV

"Con có biết, cả thành phố Ninh Ba này đều nói huyên thuyền, chỉ có nửa năm?"

Vẻ mặt Phó phu nhân nghi hoặc: "Cái lưỡi này cũng đủ già rồi, nửa năm cũng chưa chịu nhai lại?"

Vợ cả con con trai lớn cũng coi như có xuất thân dòng dõi thư hương, xuất thân từ một gia đình quyền quý, nhưng chỉ cần mở miệng là không vừa ý bà, Phó lão phu nhân đặt đũa xuống, còn có nhị phu nhân, tam phu nhân, còn có một vị thiếu phu nhân, hai vị tiểu thư ngồi cùng bàn đều dừng lại, chỉ có Phó Gia Ninh không chú ý tới cầm thìa ăn bánh trôi, món bánh trôi nhân vừng là ngon nhất.

Lão phu nhân nhìn Phó Gia Ninh rồi hỏi con dâu lớn: "Nhìn xem con bỏ đói con bé sao? Ngay cả quy củ cũng không để ý."

 
k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận