Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 333
"Tanaka hẹn cha gặp nhau ở nhà hàng Đông Doanh trên đường Tứ Xuyên vào trưa mai." Sắc mặt ông Tống tái nhợt nói.
"Ông không thể đi." Ông Hà nói: "Nếu vậy ông sẽ phải đồng ý với mọi yêu cầu chúng đưa ra. Từ nay cũng phải trở thành con tốt trong tay chúng, bằng không làm sao ông sống sót trở về được?"
Hầu thái thái nghe vậy thì khóc lóc thảm thiết hơn.
"Đừng khóc nữa! Không phải tôi đang nghĩ cách đấy à?" Ông Tống vò đầu.
"Ba, để con đi." Tống Thư Ngạn đứng dậy nói.
"Con đi cái khỉ gì..." Ông Tống muốn mắng Tống Thư Ngạn, nhưng lời tới miệng lại thành: "Cha đã từng này tuổi rồi, còn con mới bao nhiêu chứ? Lông còn chưa mọc hết đâu, nếu con c.h.ế.t thì mẹ con phải làm sao?"
Tống lão gia suy nghĩ một lúc rồi nói với con trai: "Gọi điện thoại cho mẹ con hỏi xem bà ấy có thể nấu cho cha một bữa không? Tối nay cha sang ăn cơm."
"Cha..." Hốc mắt Tống Thư Ngạn ướt át.
"Đi đi! Dề dà ở đấy làm gì? Cha có con gái rồi, không cần con phải giả làm làm con gái của cha đâu." Ông Tống thúc giục con trai gọi điện cho Minh Ngọc.
Ông Hà đứng dậy, vỗ vai ông Tống: "Ngày mai tôi sẽ đưa ông đến đó đưa những người kia trở về."
Tống Thời Ngạn cố nén nói xong lời cha dặn, rồi đi tới nói với ông Tống: "Mẹ con nói, bà ấy biết rồi."
Không chỉ mẹ anh biết mà những người khác cũng biết. Thấy chiếc xe đang đến gần, Phó Đức Khanh vội vàng chạy tới đón, nắm lấy tay ông Tống:
"Em cần gì phải đứng ra như vậy?"
"Anh à, nếu anh ở vị trí của em, anh sẽ làm thế nào? Ông chủ Hạng đã làm những chuyện bản thân nên làm, còn Tống Thế Phạm em lại như con rùa rụt cổ sao?"
Tống lão gia nở nụ cười, nói: "Chưa kể, bây giờ đang là lúc đình chiến, nếu bọn chúng không kiêng kị gì thì sẽ không để cho Kim Phúc Tường ra mặt. Khả năng em thế chỗ cho Tiểu Hầu và những người khác sẽ cao hơn."
Phó Đức Khanh không nói nên lời.
Vừa mới đình chiến, các tàu chiến Nhật Bản vẫn đậu ở bến Ngũ Tùng, khiến hải sản không thể đưa vào bờ được. Chu Minh Ngọc nấu thịt kho với cá đù vàng, cả măng mùa xuân mọc sau rừng trúc, ăn kèm với thịt xông khói và sườn heo, rồi hầm một nồi đậu xị muối, bánh gạo chiên với rau ngâm, bánh trôi thịt và bánh trôi nhân vừng, ... được xúc ra.
Cả nhà quây quần bên nhau, Chu Minh Ngọc nhìn người đàn ông đã mang lại nửa đời đau thương cho bà, ăn hết miếng thịt này đến miếng khác. Bà ấy quay quay đầu đi.
"Mọi người ăn đi! Cùng nhau ăn!" Ông Tống mời mọi người.
Nhưng người khác nào còn tâm trạng ăn uống chứ? Chỉ có ông ấy ăn như heo, không ngừng ăn hết miếng này đến miếng khác.
DTV
Sau bữa tối, ông Tống vỗ cái bụng no căng của mình, ngồi trên sô pha uống trà Tần Du mang tới, đưa tay sờ Niếp Niếp. Hôm nay bé con cũng rất nghe lời, không ghét bỏ ông ấy, thậm chí còn chẳng khác lúc ở cùng với ông nội. Lúc này cô bé được ông Tống bế lên, đưa tay muốn kéo chòm râu trên mép của ông ấy.
"Ôi trời, cục cưng của ông, con nhẹ tay chút." Ông Tống nói với Niếp Niếp.
Tần Du ngồi xuống bên cạnh ông Tống, dựa vào ông: "Cha..."
Tần Du vẫn luôn gọi Chu Minh Ngọc là "mẹ", gọi Tống Thời Ngạn là "anh". Trong lễ cưới, khi ông Tống cũng khoác tay cô đưa cho Phó Gia Thụ, cô cũng chưa bao giờ chịu gọi ông ấy một tiếng "cha" mà chỉ gọi là "chú". Mãi đến hôm nay, cuối cùng cô cũng cất tiếng.
Ông Tống đưa tay ôm lấy cô: "Tiểu Du, có mẹ và Thư Ngạn ở bên cạnh con, cha rất yên tâm. Mọi người đều hiểu rõ những chuyện canh cánh trong lòng cha, dù sao cũng không cần phải nói gì thêm nữa."
Phó thái thái không nhìn nổi nữa, nhào lên vai chồng mình, Phó Đức Khanh ôm lấy bà.
Ông Tống đứng dậy, chắp tay với Phó lão gia: "Anh, mọi việc nhờ anh cả."
Ông Tống quay đầu nhìn Chu Minh Ngọc hồi lâu, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt lên lời, chỉ đành bước ra ngoài.