Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 307

"Phó Gia Thụ, nếu như chúng ta sinh con rồi em muốn một đứa theo họ của em thì sao? Khi cha em biết cơ thể của mẹ em không tốt và quyết định chỉ sinh một đứa con là em, có lẽ ông ấy đã suy nghĩ đến việc sẽ tuyệt hậu. Thế nhưng em không cho rằng sinh con gái thì sẽ tuyệt hậu. Em muốn tìm con cháu của nhà họ Tần đến để làm con thừa tự cho cha mẹ em, em nghĩ chắc bọn họ cũng không muốn đâu ha?"

Tần Du biết những lời này cho dù là đàn ông của một trăm năm sau cũng chưa chắc đã đồng ý, nếu như anh không đồng ý thì cô nên làm như thế nào đây? Đường ai nấy đi rồi tự sống cuộc sống của riêng mình à?

"Đây cũng là một cách hay đấy. Sao anh lại không nghĩ ra nhỉ?" Phó Gia Thụ nói với Tần Du: "Chúng ta sinh thêm vài đứa nữa đi, đứa lớn theo anh, đứa thứ hai theo em, đứa thứ ba theo anh..."

Đợi đến khi anh đếm đến đứa thứ sáu, Tần Du nói: "Phó Gia Thụ, anh coi em là lợn à? Anh cho rằng em có thể sinh được cả một đội bóng à?"

Phó Gia Thụ vươn tay ra xoa tóc cô: "Đồ ngốc, dỗ em đó! Cha anh vì sợ mẹ anh sinh nhiều quá mà tổn hại đến cơ thể nên mới tránh thai đó."

"Đúng rồi! Cha mẹ anh tránh thai như thế nào thế? Tình cảm của cha mẹ anh tốt như thế, phải làm sao mới có thể tránh thai để không sinh thêm cho các anh em trai em gái thế?"

Phó Gia Thụ nhớ đến những lời mà cha anh từng nói, nhất thời đỏ bừng mặt, thế nhưng Tần Du vẫn không tha cho anh: "Uống thuốc, hay là đeo bao?"

"Đợi đến lúc kết hôn rồi em sẽ biết thôi."

"Có gì mà phải lảng tránh chứ? Chúng ta đang nói chuyện khoa học mà. Rốt cuộc là dùng cách nào thế?" Tần Du truy tìm căn nguyên.

Phó Gia Thụ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh kìm nén một hồi lâu vẫn không biết nên nói với cô như thế nào, thế mà người kia còn giơ tay ra để chọc vào eo anh: "Em thực sự rất tò mò đó."

"Xuất ra bên ngoài." Phó Gia Thụ nhanh chóng nói.

Tần Du cảm thấy cần phải chỉ ra với thái độ khoa học: "Cách tránh thai này không an toàn lắm."

"Thế nhưng cũng không phải sẽ mang thai mãi mãi. Anh và Gia Ninh cách nhau những sáu tuổi cơ mà! Sau đó mẹ anh cũng không mang thai nữa."

Có vẻ như điều này nghe cũng hơi có lý nhỉ?

Tần Du lái xe trở về nhà họ Tần, vùng sông nước Giang Nam, đường sông thông với nhau, trước cửa nhà họ Tần có cây cầu bắc qua sông có thể neo thuyền, thế nhưng lại không có chỗ để đỗ xe, ngay cả cái cầu ở trước cửa cũng không đi qua được.

Tần Du đỗ xe ở nút giao, mặc áo khoác vào, hai người ai nấy tự xách vali hành lý của mình, đi về phía cái cầu hình vòm đã cũ ở trước cổng nhà họ Tần.

Đi qua cái cầu hình vòm, ở dưới bức tường màu trắng và mái ngói màu xám có một nhóm những ông cụ lớn tuổi, bọn họ ngồi ở góc tường, phì phò tẩu t.h.u.ố.c lá và nói chuyện phiếm với nhau.

 

Các ngôi nhà cao thấp đan xen vui mắt, ngôi nhà có bức tường cũng coi như là khá cao này chính là nhà của bác cả, thế nhưng sao bác cả có thể hài lòng với chút xíu này chứ? Ông ta đã thèm muốn ngôi nhà to lớn của nhà bọn họ từ lâu rồi.

Tần Du ngẩng đầu nhìn ngôi nhà được chính tay cha mình gây dựng nên, tuy không được to như nhà họ Tống hay nhà họ Chu, thế nhưng trong mắt người bình thường thì cũng coi như là nhà cao cửa rộng rồi.

Ở ngoài cửa treo đèn lồng màu đỏ, trên cửa dán những câu đối màu đỏ tươi, nếu như đã thừa kế tài sản của gia đình, nếu đã là thay mẹ ôm chậu ném gạch, những lúc như thế này không phải nên báo hiếu hay sao?

DTV

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, kí ức của em gái nguyên chủ tràn về, một cô thiếu nữ gồng mình chống đỡ khi mẹ bị bệnh nặng và qua đời, bị chú bác chèn ép, còn phải đối diện với tương lai mịt mù, Tần Du nhất thời cảm thấy chua xót trong lòng.

Phó Gia Thụ đưa tay ra khoác vai cô: "Không sao đâu."

Tần Du đang định cất bước thì bỗng nghe thấy tiếng nói: "Là Nhã Vận à?"

Giọng nói này đã gọi tâm trạng của cô quay trở lại, cô xoay đầu nhìn, Tần Ngọc Đệ với gương mặt trái xoan, đôi mắt hạnh nhân, làn da trắng trẻo sạch sẽ đang bế đứa bé và đi về phía cô, phía sau cô ta còn có ba người nữa, một cặp vợ chồng già ăn mặc vô cùng sĩ diện và người chồng cao gầy có răng khểnh của Tần Ngọc Đệ.

Cái người tên Tần Ngọc Đệ này chỉ lớn hơn cô có ba tháng tuổi, vốn dĩ hai đứa trẻ tầm tuổi nhau thì tình cảm phải vô cùng tốt mới đúng.

Thế nhưng chỉ cần em gái nguyên chủ chơi đùa cùng với cô ta thì ngay cả cái bánh mà nguyên chủ ăn cô ta cũng sẽ can ngăn và khuyên bảo cô rằng ở trong nhà bọn họ thứ bánh ngọt này con gái không được ăn mà phải để dành cho hai người em trai.

Vừa mới nhắc đến hai người em trai, vẻ mặt Tần Ngọc Đệ lại vô cùng đau khổ, nói là phải đối xử tốt với em trai thì sau này lấy chồng rồi mới có chỗ dựa, cô ta thường xuyên khuyên nguyên chủ đừng có khoe khoang và lãng phí như vậy, dù sao thì em trai của cô ta cũng là em trai của nguyên chủ, khi nguyên chủ kể lại những lời này với mẹ của mình, mẹ cô sẽ "hừ" một tiếng và mắng người nhà bọn họ toàn là những kẻ lòng lang dạ sói.

Sau này hai người cũng đều đến tuổi yêu đương và gả chồng, Tần Ngọc Đệ có vẻ ngoài rất ổn, cô ta tìm được con trai của quản gia nhà họ Trương, bác cả Tần cũng vô cùng hài lòng với mối hôn sự này.

Cái gì gọi là trước cửa tể tướng như quan thất phẩm? Có thể gả được cho con trai của quản gia nhà giàu có, hoàn toàn có thể coi như là một mối hôn sự tốt rồi.

Bởi vì có được mối hôn sự tốt như thế này rồi nên hễ cứ gặp mặt là Tần Ngọc Đệ sẽ khuyên bảo người đang đợi Tống Thư Ngạn du học trở về là nguyên chủ và bảo cô từ hôn, đừng gả đi xa nữa, thiếu gia nhà họ Tống kia tuy rất tốt, thế nhưng không phải chúng ta không thể trèo cao được hay sao? Cô ta sẽ để ý giúp cô, xem xem có người nào thích hợp không, cứ gả cho người ở địa phương, cách nhà mẹ cũng gần, dù sao thì em trai của cô ta cũng là em trai của nguyên chủ, cũng có thể có chỗ dựa. Cô ta còn tốt bụng giới thiệu cho cô con trai của một người quản gia khác, bảo cha mẹ cô ta đến nói chuyện với mẹ Tần, muốn cô đi theo con đường giống như cô ta.

Nếu như đơn thuần chỉ là muốn em gái nguyên chủ có được một tương lai tốt đẹp thì Tần Du cũng sẽ không có ác cảm với cô ta làm gì, thế nhưng cô ta bảo nguyên chủ gả cho người ở địa phương, ngoài mặt thì bảo nhà cửa tài sản đều là của anh em, nhưng thực chất chính là muốn thay em trai của cô ta hút cạn m.á.u của hai mẹ con cô nhi quả mẫu bọn họ.

Nghĩ đến đây, Tần Du nhàn nhạt gọi một tiếng: "Chị ba."

Đứa trẻ ở trong tay Tần Ngọc Đệ lắc lư cơ thể, bình thường Tần Du rất thích chơi đùa với mấy đứa trẻ con, thế nhưng cô lại không hề có hứng thú với đứa trẻ này.

Tần Ngọc Đệ vỗ lưng đứa bé, nhẹ nhàng vuốt ve nó, đôi mắt vẫn đang đánh giá người em họ ở trước mặt này, trong ba chị em thì Tần Ngọc Đệ là người xinh đẹp nhất, mọi người vẫn luôn nói cô ta và cô em họ ở sát vách mới là chị em ruột, đều là những bé gái xinh đẹp như hoa như ngọc, nhưng cũng có người nói bản thân cô ta không sắc sảo được như Nhã Vận. Từ trước đến nay cô ta chưa từng công nhận điều đó, cô em họ này sắc sảo ở chỗ nào chứ? Chỉ là thím hai chịu đắp tiền lên người cô ta mà thôi, một bộ quần áo trên người em họ còn đắt hơn cả số tiền mua quần áo của cô ta trong cả một năm.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận