Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 308

Hôm nay cô ta biết được em họ sẽ về nên cô ta đã mặc một chiếc áo choàng satin gấm viền lông thỏ màu đỏ tươi, đeo hoa tai bằng vàng đỏ, vòng tay bằng vàng đỏ, ăn mặc trang điểm như một mợ trẻ nhà giàu, trong ấn tượng của cô ta là dáng vẻ em họ ở nhà trông nom thím hai bảy bảy bốn chín ngày, đau đớn nhất là cuộc hôn nhân không hạnh phúc, cô ta nghĩ rằng người phụ nữ không được đàn ông yêu thích thì chắc chắn sẽ tiều tụy đến mức không ra cái dạng gì nữa. Cô ta muốn cho người khác biết được rằng bản thân mình mới chính là người con gái xuất sắc nhất của nhà họ Tần.

Thế nhưng, Tần Nhã Vận ở trước mặt cô ta đây, đôi đồng tử lóng lánh tràn đầy năng lượng, gương mặt hồng hào trắng trẻo, giống như một đóa hoa phù dung nở rộ vào tháng sáu, trên đầu đội một chiếc mũ dạ mang phong cách phương tây, chiếc áo khoác lông thú ở trên người cô là thứ mà các tiểu thư mà họ Trương vô cùng ưa chuộng, từ trong cổ áo của chiếc áo khoác mở rộng có thể nhìn thấy một chuỗi vòng ngọc trai được quấn thành nhiều vòng trên cổ của cô, cái gì mà giàu sang phú quý chứ? Bộ đồ này của bản thân ở trước mặt cô trông vô cùng quê mùa.

Ở bên cạnh cô còn có một người đàn ông nữa, Tần Ngọc Đệ phát hiện ra rằng mình chưa từng gặp người đàn ông này bao giờ... Nói thế nào nhỉ? Tần Ngọc Đệ nhất thời không dám nhìn thẳng vào Phó Gia Thụ.

Tần Ngọc Đệ hỏi: "Đây là?"

Tần Du phát hiện ra ánh mắt của chị ba đang bay bỗng mất hồn, cô quay đầu nhìn Phó Gia Thụ, phát hiện ra anh đã thu lại vẻ chân thành khi giúp chị cả thu dọn đồ đạc lúc ban nãy rồi, cũng thu lại vẻ ngốc nghếch khi ở trước mặt cô, lúc này đây anh không tùy ý nói cười, bày ra bộ dạng quý công tử lạnh lùng ngạo mạn.

Tần Du dùng giọng nói không lớn lắm để giới thiệu: "Đây là em rể của chị."

Phó Gia Thụ mang theo một nụ cười như có như không: "Chào chị ba."

"Chào cậu."

Lúc này đây chồng của chị ba cũng đã đi đến và đứng ở bên cạnh Tần Ngọc Đệ, gương mặt mang theo nụ cười: "Em gái Nhã Vận về rồi đấy à."

"Chào anh ba." Tần Du chào hỏi người anh rể này.

Sau khi nhiệt tình gật đầu với Tần Du, người anh rể này đi đến bên cạnh Phó Gia Thụ: "Em rể lần đầu đến nhà có phải không? Nghe Ngọc Đệ nói cậu vẫn luôn theo học ở bên Mỹ à?"

"Vâng." Phó Gia Thụ chỉ đáp lại sự nhiệt tình của người anh rể này với thái độ qua loa.

Tần Du cảm thán, may là bây giờ đang là mùa đông nên xác suất làm màu rồi bị sét đánh là tương đối ít, khá là an toàn.

Phó Gia Thụ giả vờ như thế, khiến cho hai vợ chồng chị ba có hơi ngượng ngùng, nhưng cũng may là hai vợ Đại lão gia nhà họ Tần đã dẫn theo vợ chồng chị hai và hai đứa nhỏ đi ra.

Nhìn thấy vợ chồng cháu gái và ông bà thông gia giàu có của mình, lão gia và thái thái nhà họ Tần chào hỏi ông bà thông gia trước, Tần Ngân Đệ đưa con lại cho chồng và đưa tay ra đón lấy con trai của em gái mình: "Bé con ngoan, ra đây dì hai bế nào."

Sau khi tiếp đón ông bà thông gia, vợ chồng Đại lão gia nhà họ Tần nhìn về phía Tần Du, vẻ mặt Tần Đại lão gia nghiêm khắc: "Không phải bảo hôm nay sẽ về đến nhà vào khoảng buổi trưa sao? Giờ đã là lúc nào rồi? Muốn để cả nhà đợi cháu về ăn cơm tối à?"

Cha chồng Tần Ngọc Đệ nói: "Đường từ thành phố Ninh đến đây cũng xa lắm, sao có thể nói chắc được?"

Trên mặt người mẹ chồng kia cũng mang theo một nụ cười: "Đúng đấy! Ngày Tết không phải là để vui vẻ đoàn tụ hay sao. Vĩnh Phát, Ngọc Đệ, em gái và em rể đi đường xa về, còn không mau giúp bọn họ cầm hành lý?"

Nghe thấy lời dặn dò của mẹ chồng, trong lòng Tần Ngọc Đệ có hơi oán trách, thế nhưng cũng không dám nói gì, cô ta đi đến đón lấy hành lý ở trong tay Tần Du.

Hiển nhiên, người đàn ông của cô ta còn tay chân nhanh nhảu hơn cả cô ta nữa, anh ta đón lấy vali hành lý ở trong tay Phó Gia Thụ: "Em rể, mau vào trong nhà đi!"

Hai vợ chồng Đại lão gia nhà họ Tần thấy ông bà thông gia ân cần với vợ chồng cháu gái mình như thế, lại thấy người đàn ông ở bên cạnh Tần Du trông vô cùng xuất sắc thì cũng chợt tỉnh ra, đây là thiếu gia của nhà họ Tống cùng cháu gái mình về nước rồi.

 

Đại lão gia nhà họ Tần vươn tay ra: "Vào trong trước đi, vào trong đã rồi nói."

 

Tần Du và Phó Gia Thụ bị đẩy vào trong nhà, khi sắp đi qua phòng chính thì mẹ chồng của Tần Ngọc Đệ bị Đại thái thái nhà họ Tần kéo lại và thì thầm bên tai vài câu, Đại thái thái nhà họ Tần ngay lập tức quay đầu: "Nhã Vận, ta đưa cháu và cháu rể về phòng trước để cất hành lý."

"Nguyên Bảo, qua đây nào!" Đại thái thái nhà họ Tần gọi đứa trẻ một tiếng, đứa trẻ chạy đến: "Mẹ."

Thằng nhỏ choai choai mới mười hai mười ba tuổi tên là Nguyên Bảo này bị cưỡng ép làm con thừa tự của cha mẹ Tần Du.

Thằng nhỏ miễn cưỡng đón lấy hành lý từ trong tay anh ba, Đại thái thái nhà họ Tần dẫn theo vợ chồng con gái thứ ba và đứa con nhỏ, cùng Tần Du và Phó Gia Thụ đi vào bên trong, Tần Ngân Đệ bế đứa nhỏ trong tay, nhìn theo bóng lưng của em gái nhà mình.

"Nhã Vận à! Thấy thư của cháu được gửi từ Thượng Hải, dạo gần đây cháu sống ở Thượng Hải à?" Đại thái thái nhà họ Tần hỏi.

"Vâng, cháu đến Thượng Hải sống rồi."

"Hai vợ chồng cháu có thể chung sống hòa thuận, cha mẹ cháu ở dưới suối vàng cũng có thể yên lòng rồi."

"Vâng."

Tần Ngọc Đệ nghiêng đầu nhìn cái bụng của Tần Du, đáng tiếc là không thể nhìn thấy được gì ở dưới lớp áo lông thú kia.

Đại thái thái nhà họ Tần dẫn bọn họ đến phòng cho khách, phòng của cô vốn là ở chỗ phòng chính cùng với mẹ của cô, mỗi người một phòng hướng về phía nam, nhưng căn phòng đó đã bị chiếm mất từ lâu rồi.

Tần Du phát hiện ra rằng trên suốt dọc đường vừa rồi, cô không thấy bóng dáng của mấy người giúp việc vốn vẫn luôn làm việc cho gia đình cô, tất nhiên là cũng chẳng gặp được mấy gương mặt mới, thì ra là chiếm được căn phòng này rồi nhưng lại không có tiền để thuê nhiều người hầu như thế nữa nên đã cắt giảm bớt rồi.

"Con gái về nhà mẹ ở thì vợ chồng phải ở riêng." Đại thái thái nhà họ Tần nói: "Bác đã chuẩn bị cho hai đứa hai gian phòng."

"Nên thế ạ."

Không chuẩn bị hai gian phòng, chẳng lẽ Tần Du muốn tự chuốc phiền phức hay sao? Hai người ở chung một phòng, trời đông giá rét khô hanh, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, anh không ra tay với mình, bản thân mình cũng không thể bảo đảm mỹ sắc ở trước mặt mà lại không ra tay với anh. Chuyện này ngược lại đối với cô là vô cùng tốt.

Nguyên Bảo dẫn Phó Gia Thụ đến phòng của anh, Tần Ngọc Đệ và Đại thái thái nhà họ Tần cùng Tần Du đi vào trong phòng, Tần Ngọc Đệ nói với mẹ của cô ta: "Mẹ, mẹ mau cho người đốt than ở trong phòng đi, đợi lát nữa em gái Nhã Vận ăn cơm tối xong rồi về phòng thì sẽ không bị lạnh."

"Xem mẹ đi, sao lại có thể để xảy ra sai sót này chứ? Mẹ đi ngay đây." Đại thái thái nhà họ Tần vội vàng đi ra khỏi phòng.

"Em gái Nhã Vận, lát nữa đi đến nhà ăn để ăn cơm, ở bên trong đó đốt rất nhiều than, không cần mặc áo khoác nữa đâu."

"Ừ."

Tần Du cởi áo khoác, Tần Ngọc Đệ đón lấy cái áo khoác, lớp lông ở trên áo khoác nhẵn mịn mềm mại, chất liệu quả thực không còn gì để nói.

Giúp Tần Du treo áo khoác vào móc và cất vào trong tủ, Tần Ngọc Đệ xoay người, thấy Tần Du cúi người mở hành lý và mấy ra một cái khăn choàng.

Nhìn em họ mình từ phía sau, dáng vóc hình như đã khác đi so với ngày trước rất nhiều, thế nhưng cái eo thì vẫn mảnh khảnh như cũ.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận