Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 241
A Phương cười vui vẻ: "Năm đó Thẩm tiên sinh vì không có khả năng sinh đẻ, chồng bà ấy lấy vợ lẽ, bà ấy đến Thiên Tân mở một trường dạy thêu cho phụ nữ, còn viết thư cho bà đi Thiên tân, bà không thể buông bỏ gia đình nên không đi. Cuối cùng tóc cũng bạc rồi, có ai trong nhà chào hỏi bà?" Ra ngoài một vài ngày, chỗ này sớm muộn có thể ở cùng với tiểu thư, những ngày gặp thiếu gia cũng nhiều, còn không thoải mái bằng ở nhà. Nếu có thể thuê hoa một lần nữa, nếu có thể như lời Thẩm tiên sinh nói, bà đủ để trở thành chủ gia đình, sau này học trò đầy khắp nơi, cũng không vô ích."
"Nói linh tinh cái gì thế? Lão sư mấy chục năm vẫn luôn rèn giũa kỹ năng thêu, bao nhiêu năm qua tôi chỉ là tùy ý g.i.ế.c thời gian bằng một cây kim thôi, làm sao giống nhau được? Đừng nói bừa!"
"Thái thái rất lợi hại, thái thái là thái thái lợi hại nhất." Ni Nhi từ trên lầu chạy tới, cô bé ngồi xổm bên cạnh Tống thái thái: "Lần đầu tiên cháu nhìn thấy hoa thêu trên váy của thái thái, liền cảm thấy rất đẹp."
Tống thái thái yêu thương vuốt tóc Ni Nhi: "Nha đầu ngốc, con đến chỗ ta học những thứ cơ bản, sau này ta sẽ nghĩ cách tìm cho con một người thầy tốt để dạy con, được không?"
Ni Nhi đứng dậy, ngẩng đầu tự hào: "Đúng rồi, tiên sinh khen con thông minh, nói con tiếp thu kiến thức rất nhanh."
"Biết em thông minh rồi, không được lên mặt." Tần Du choàng tay qua người cô bé.
"Ừm, em chắc chắn sẽ đọc nhiều sách." Ni Nhi dựa vào người Tần Du.
Tần Du nhớ ra: "Ni Nhi, thái thái đến xưởng may rồi, em rảnh cũng có thể đến xem xem. Chị cảm thấy em không chỉ là thích thêu hoa, thích búi tóc, em còn có năng lực thẩm mỹ, học cho tốt!"
Nếu cô bé thật sự có thiên phú này, sau này đưa cô bé đến Paris, học một cách có hệ thống.
"Tiểu thư thật tốt!" Ni Nhi ôm lấy Tần Du.
Phó Gia Thụ đi vào liền nhìn thấy cô bé ôm Tần Du, tựa đầu vào n.g.ự.c Tần Du, nhìn thấy anh rất không hài lòng, vô cùng không hài lòng, đi tới nói: "Tiểu Ni tử, không còn sớm nữa, em không phải nên đi ngủ rồi sao?"
Tần Du nhìn thấy Phó Gia Thụ tới gần, cũng vỗ cô bé: "Đi ngủ đi, chị có chuyện muốn nói với Phó thiếu gia!"
"Ừm!" Ni Nhi đi xuống lầu.
A Phương rất giỏi nhìn sắc mặt người khác liền đỡ Tống thái thái: "Thái thái, chiều nay đã làm thức ăn cả buổi chiều rồi, cũng mệt rồi. Chúng ta đi nghỉ ngơi thôi!"
Đợi người đi rồi, Phó Gia Thụ thì thầm vào tai Tần Du hỏi: "Đi đâu ngắm trăng?"
Bích đông, phải có tường, nếu là tầng ba, ban công thông với cửa phòng bác gái, không ổn lắm. Cô hỏi: "Sân thượng tầng bốn, em và anh pha một ly cà phê, ngắm trăng tâm sự?"
"Được."
Tần Du dẫn Phó Gia Thụ lên lầu, bật đèn tường trên sân thượng.
Sân thượng trên tầng bốn ngày thường cũng do Phó thái thái quản lý, lúc này hoa sen trong bồn đã khép lại, một hàng cây chi tử đang nở rộ bên cạnh, hương hoa bay trong gió, Phó Gia Thụ đốt đèn cồn, Tần Du xay hạt cà phê...
Phó Gia Ninh thấy anh trai đi bích đông rồi, lập tức chạy đến ban công tầng ba, dưới ánh trăng và ánh đèn thấy hai người trên sân thượng tầng bốn, cô ấy lặng lẽ nhìn.
Phó thái thái đi ra, đưa tay nhéo tai Phó Gia Ninh, Phó Gia Ninh sợ anh chị nghe thấy, không dám gọi to, nghe mẹ cô thì thầm nói: "Con mà nhìn nữa, sau này lúc con yêu đương, nếu con có cháu trai cháu gái, mẹ sẽ bế đứa bé đến nhìn."
Sau khi vào phòng, Phó Gia Ninh mới thoát khỏi mẹ cô: "Mẹ, chỉ nhìn một chút thôi?"
Mẹ cô nói: "Không hợp lễ nghi không được nhìn, con hiểu không? Không sợ đau mắt hột. Tiểu cô nương sao lại không biết xấu hổ cơ chứ?"
Phó lão gia đưa tay gõ vào đầu cô ấy: "Anh con chưa từng yêu đương, không biết nó sẽ mắc cỡ à?"
Hai vợ chồng họ nhét con gái vào trong phòng, Phó thái thái trở về phòng, đặt tay lên nắm cửa ban công, bị Phó lão gia nói: "Bà bảo con gái không được nhìn, sao bà lại hiếu kỳ như vậy rồi? Muốn nhìn không, nhìn chồng bà đi."
Phó thái thái bỏ tay trên nắm cửa xuống và quay đầu lại nhìn, nếu không phải bà ấy có năng lực chịu đựng tốt, người bình thường thực sự không nhìn nổi cảnh này: "Ôi! Cái lão già này, còn thể hiện sự quyến rũ, đúng thật là..."
Lão già trong phòng kéo vợ lên giường, trên sân thượng chàng thanh niên quan sát cẩn thận ba lần, chắc chắn rằng mẹ và em gái không có ở đó, mới yên tâm xoay người lại.
Tần Du vốn nghĩ rất đơn giản, chỉ cần có tường là được, dù sao thứ này đã ở trong tâm trí của bản thân trong một thời gian dài, chắc chắn rất dễ dàng để thực hiện, ai mà nghĩ được rằng, ly cà phê của cô đều uống hết rồi, Phó Gia Thụ không biết đang làm cái gì, cà phê đều nguội rồi.
Phó Gia Thụ xoay người, vốn là ngồi ở đối diện chỗ Tần Du, hiện tại lại ngồi bên cạnh Tần Du: "Em dựa đầu qua đây."
"Dựa gì mà dựa? Ngồi trên đây lâu như vậy, em phải đi xuống rồi!" Tần Du đã mất kiên nhẫn, chẳng lẽ thật sự giả ngốc với anh sao?
Tần Du đứng dậy muốn đi vào, Phó Gia Thụ đuổi theo: "Không phải em nói ngắm trăng sao?"
"Ngắm xong rồi!"
Ngắm xong rồi chỗ nào? Cái này chưa bắt đầu mà!
Tần Du tiếp tục đi vào, đi lên cầu thang, Phó Gia Thụ đuổi theo, nắm lấy tay cô: "Ngồi thêm một lát đi."
Tần Du nhìn về phía cầu thang, trong đầu hiện lên một ý nghĩ: "Anh đi xuống hai bước đi."
"Để làm gì?"
"Anh đi đi." Tần Du không nói với anh ấy.
Phó Gia Thụ nhìn cô, Tần Du nhìn anh chằm chằm: "Anh có xuống không?"
"Anh xuống, anh xuống." Phó Gia Thụ do dự một chút, đi xuống hai bước, nhìn về phía Tần Du.
"Anh đứng dựa vào tường." Tần Du đẩy anh đến bức tường, để anh đứng dựa vào tường: "Tốt lắm, giữ nguyên tư thế này."
Phó Gia Thụ không biết người này đang làm gì?
"Nhắm mắt lại." Tần Du nói với anh.
Dựa sát vào tường, nhắm mắt? Phó Gia Thụ không biết tại sao Tần Du không buông tha cho anh, anh có ngốc cũng không cần thiết phải cười nhạo anh như vậy chứ?
"Tần Du, anh thật sự giận rồi." Anh làm thế muốn đi xuống.
"Nếu bây giờ anh đi, có tin là từ ngày mai, em sẽ không để ý đến anh một tháng không?"
Một tháng? Lời uy h.i.ế.p này quá tàn nhẫn, Phó Gia Thụ đứng lại, rất tủi thân đứng sát vào tường, nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, cô muốn cười thì để cô cười một lần.
Nhìn Phó Gia Thụ giận như cá nóc, Tần Du đi tới, cao hơn Phó Gia Thụ hai bậc, anh dựa vào tường, cơ thể họ so le, ra hiệu và chống tay vào tường, chưa nói đến đây là kiểm tra độ linh hoạt của thắt lưng, mà ở cầu thang rất nguy hiểm. Mà thôi! Mà thôi!
Dù sao cũng đã dựa vào tường rồi, Tần Du: "Anh ngồi thấp xuống một chút."
"Làm gì?" Phó Gia Thụ mở mắt, nhìn Tần Du đang cân nhắc về vị trí của hai người họ.
"Bảo anh ngồi xổm thì cứ ngồi xổm đi, sao anh lấy đâu ra nhiều lời vớ vẩn thế? Anh không muốn ngồi xổm phải không?" Tần Du hung dữ.
"Ngồi xổm thì ngồi xổm."
Phó Gia Thụ ngồi xổm xuống, bị Tần Vũ kéo lại: "Như này là vừa đủ, giữ nguyên! Nhắm mắt lại!"
DTV
Phó Gia Thụ sắp bị cô hành hạ đến c.h.ế.t rồi. Lại nhắm mắt một lần nữa.
Tần Du một tay chống lên tường, một tay nâng cằm anh, dùng tốc độ nhanh như tia chớp, môi hạ xuống môi anh.
Phó Gia Thụ bị đôi môi mềm chạm vào, chóp mũi vương vấn hương thơm của cô, anh mở mắt, nhìn thấy Tần Du đang cúi đầu, còn đang chống tay, lúc này mới phản ứng lại, cô đang làm cái gì? Khuôn mặt nóng như muốn nổ tung, không biết là tức giận hay là kích động.
Tần Du chỉ làm xong, sau khi đạt được liền bỏ ra, l.i.ế.m liếm môi, giả vở nghiêm túc: "Em đang dạy anh thế nào là môi đỏ hoãn tiếp."
Phó Gia Thụ đứng thẳng người, cầu thang rộng không quá một mét, anh bước lên trước một bước, Tần Du lùi một bước dựa vào tường, anh đang nghĩ đến tư thế của Tần Du, tay chống lên tường, cúi đầu nhìn Tần Du, Tần Du nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"