Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 291

Sau khi thảo luận về bệnh tình của Tứ di thái xong, Tống lão gia tiễn bác sĩ Hoàng ra ngoài, chắp tay, cúi đầu: "Bác sĩ Hoàng, cảm ơn!"

"Đây là việc nên làm. Không biết Đại thái thái sao rồi?" Bác sĩ Hoàng nghe nói Đại thái thái đã ly hôn.

"Giờ tâm trạng của bà ấy đã tốt hơn, cơ thể cũng khỏe mạnh, có những sợi tóc còn bắt đầu đen lại."

"Thế thì tốt! Thế thì tốt!"

Sau khi tiễn bác sĩ Hoàng, Tống lão gia quay lại nhà chính, Nhị di thái đang ở trong phòng, tuy nhà chính không có người, nhưng Tống lão gia vẫn cảm nhận được, nơi này không còn là nhà chính của bà ấy nữa, chỉ còn một căn phòng trong nhà chính không có ai ở, ông ấy sai người mở cửa phòng ra.

Ông ấy không nhịn được mà bật cười, trong căn phòng trống trải chỉ còn một chiếc giường gỗ tử đàn, từ sau khi rời khỏi căn nhà này, bà ấy không định về nữa.

Đêm đó, Tống lão gia cho người trải chăn đệm, ngủ trên chiếc giường mà ông ấy đã tránh xa hai mươi năm qua, ông ấy nằm ngửa, hốc mắt nóng lên, sai một ly đi nghìn dặm, điều may mắn duy nhất là ông ấy đã giữ lời hứa, cưới Tiểu Du về cho Thư Ngạn, tuy hai đứa không thành vợ chồng, nhưng Tiểu Du đã kéo Minh Ngọc lên khỏi vũng bùn này.

Sau khi trời sáng, ông ấy ăn sáng một mình rồi bảo người gọi các di thái thái đến, trừ Tiểu Tứ vẫn còn yếu ra, những người khác đều có mặt, ông ấy còn mời cả chú trong họ Tống tới làm chứng.

Ông ấy hắng giọng: "Hôm nay tôi sẽ sắp xếp cho các bà và chia phần mà mấy đứa bé nên nhận được cho chúng nó. Tôi chỉ nói cho các bà biết, đừng nhắc đến chuyện công bằng hay không công bằng với tôi, trước giờ chưa từng có công bằng, làm ầm lên cũng vô dụng."

Sau khi dứt lời, ông ấy nói với chú họ: "Chú chín, khi hấp hối, cha cháu đã giao hết ruộng đất trong nhà cho Thư Ngạn vì sợ cháu nông nổi, giao Hải Đông cho người khác, Thư Ngạn sẽ không nhận được gì, giờ Hải Đông đã nằm trong tay Thư Ngạn, cháu cũng đã bàn với Thư Ngạn, thằng bé sẽ không về Ninh Ba nữa. Cháu định trao tất cả cổ phần của mười ba nhà công nghiệp ở Hải Đông và Thượng Hải cho Thư Ngạn, còn ruộng đất ở quê thì chia cho mấy đứa còn lại. Chú nghĩ sao?"

"Khi cha cháu còn sống, ông ấy chỉ công nhận một đứa cháu trai là Thư Ngạn, đúng ra Thư Ngạn nên nhận được tất cả tài sản ở Thượng Hải và Ninh Ba, nhưng những năm qua, cháu cũng gây dựng được gia sản lớn như thế, chỉ cần Thư Ngạn không bị thiệt quá, chú cũng không định nói gì."

"Đất ở quê sẽ được chia thành bốn phần, Thư Hoa đã lớn nên cho nó luôn, phần của Thư Hoài, Thư Vũ sẽ do Tương Nguyên quản lý, báo cáo với tôi. Khi nào chúng nó đủ mười tám tuổi thì sẽ chuyển cho chúng nó. Tôi sẽ cử người chia cụ thể. Về nhà cũ, tuy tôi đã xây thêm, nhưng đây vẫn là nhà tổ của cha tôi, các bà có thể ở, chứ tôi không chia được. Bên cạnh có một khu đất trống lớn, tôi sẽ xây nhà khác cho bốn đứa con trai. Sau khi xây xong, các bà hãy chuyển qua đó. Còn giờ, nếu các bà muốn ở nơi này thì vẫn là viện tử đó, nhưng chi phí tính riêng. Mỗi đứa con sẽ được trợ cấp năm mươi đồng đại dương một tháng. Nếu sau này học đại học hay du học thì tính sau."

Sau khi chia phần cho mấy đứa con trai xong, Tống lão gia nhìn mấy người phụ nữ: "Tôi sẽ cho mỗi người một nghìn đồng đại dương mỗi năm, Ngũ di thái và Lục di thái, hai người có thể nhận ba mươi nghìn đồng đại dương, xem như chấm dứt quan hệ giữa chúng ta, nếu gặp được người thích hợp thì hai người cứ lấy chồng. Nếu hai người không muốn lấy chồng thì ở đây cũng không sao. Hai người quay về nghĩ kỹ rồi nói lại với tôi trong vòng một tháng nhé."

Theo lý thuyết, bà ba sẽ được nhiều nhất, bà ấy lại nhớ đến một người, bèn hỏi: "Lão gia định làm thế nào với Tiểu Tứ?"

"Tôi sẽ dẫn Tiểu Tứ đến Thượng Hải, nếu hai bé gái ở vùng quê Ninh Ba thì tầm nhìn cũng hạn hẹp, sau này sẽ hại chúng nó."

Tống lão gia đã chia sơ bộ, bất kể có công bằng hay không, trước giờ ông ấy luôn nói một là một, không cho ai phản đối, sau khi chia xong, ông ấy đi xem ruộng đất ở quê, cửa tiệm trong thành phố và đất xây nhà cho con trai với quản gia Tống Tương Nguyên ở Ninh Ba, khi đến viện tử của bà tư, ông ấy ôm con gái, nói với Tiểu Tứ: "Khi nào cơ thể bà đỡ hơn thì về Thượng Hải với tôi, dù sao bà cũng quen ở Thượng Hải. Còn đưa hai con theo nữa."

 

Tiểu Lục bước tới: "Lão gia."

Tống lão gia ngẩng đầu: "Em nghĩ thế nào rồi? Tôi thấy em còn trẻ, không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở cái nhà này."

"Em muốn đi theo tiểu thư." Tiểu Lục quỳ xuống trước mặt Tống lão gia, lập tức rơi nước mắt: "Xin lão gia ạ!"

Chuyện này ấy à? Tống lão gia khó xử, với tính cách của con bé Tiểu Du, sao có thể nhận lại Tiểu Lục chứ?

Tại Thượng Hải, hiệu buôn Tây Minh Thái mở một hội nghị dự toán cho năm tới.

Nhà máy Hưng Hoa treo biển hành nghề dệt may Cohen, cho dù là tiêu thụ cho Hải Đông cũng bán ra thông qua tổng đại lý là Minh Thái. Do mối quan hệ giữa Hưng Hoa và Hải Đông nên Minh Thái nhận được rất ít hoa hồng từ đó nhưng do doanh số bán hàng cao cho nên lợi nhuận chung cũng không tệ.

Mà máy in Cohen là sản phẩm nhập khẩu nguyên kiện từ Đức, Hải Đông lập tức đặt ba mươi tám chiếc nhưng bởi vì do năng lực sản xuất của Cohen, bằng không thì sẽ đặt nhiều hơn nữa. Sau đó cũng đã ký kết tám chiếc, đây là tám chiếc mà Hải Đông đã công bố trước đó.

Chỉ có ngần ấy đơn đặt hàng, Minh Thái với quy mô không lớn, bị máy dệt Nhật Bản chèn ép thị thường xem như bùng nổ.

Đương nhiên đây là nguyên nhân một mình Hải Đông độc quyền, cho nên lúc làm dự toán cho năm tới, phu nhân Smith không có kiến nghị nâng cao kỳ vọng của cơ sở trong năm nay: "Trước tiên chúng ta vẫn nên làm xong những đơn đặt hàng này đi đã."

Tần Du biết đến thời kỳ suy thoái vào những năm 1930. nhưng đối với sự suy thoái trầm trọng này cô lại không biết phải nói sao cho rõ trong thời đại dân quốc, chỉ có thể nói cùng với David Kaufman và Phó lão gia trong những cuộc thảo luận, sau khi cùng Tần Du phán đoán rủi ro, ông ấy có mong muốn tiến hành phân tích nhắm vào thị trường Trung Quốc.

Ông ấy nói: "Nếu nguy hiểm thật sự sắp xảy ra, thật ra áp lực lớn nhất đặt trên sản phẩm nông sản..."

 

Nghe đến đó, trong đầu Tần Du hiện lên hai hình ảnh tiêu điều nhất của cuộc suy thoái kinh tế năm 1930. một cái là nông dân chăn nuôi bò sữa đổ bỏ sữa bò, một cái là cư dân thành phố đang bới thùng rác tìm thức ăn.

"Giá cả nông sản rẻ, giá thu mua bông rẻ, nhưng giá cả của các sản phẩm chế biến sẽ không hạ giá nhanh như nguyên liệu, cho nên lợi nhuận của ngành sản xuất sản phẩm công nghiệp sẽ gia tăng, như vậy ngành dệt nên tăng cường đầu tư." David Kaufman nói với Tần Du: "Tôi cho rằng có thể mở rộng ngành dệt."

Kết hợp với hai hình ảnh trên, Tần Du hoàn toàn đồng ý với dự đoán của David, ngẫm nghĩ lại những thảo luận vừa rồi, là người đứng đầu bộ phận đại lý máy móc dệt may, cô nói: "Madam, hãy giữ nguyên số lượng bán ra của năm nay. Chúng tôi vẫn có thể hoàn thành số lượng này trong năm tới."

Thấy Tần Du có lòng tin như vậy, phu nhân Smith gật đầu: "Tốt, vậy thì trước tiên cô hãy đưa ra lượng tiêu thụ dự đoán của cô đi."

Đối với những sở hữu đất đai này, Tần Du đã bán gần hết những phần có rủi ro, bây giờ chỉ giữ lại khu cánh đồng trung tâm, có cơ hội thì có thể mua vào, nhưng mà chung quy thì sang năm xem rồi tính.

Hoàn thành dự toán xong, chốc nữa hiệu buôn Tây sẽ mở tiệc tối, Tần Du xin vắng mặt với phu nhân Smith: "Madam, buổi tối hôm nay tôi phải tham gia một buổi vũ hội ở ngân hàng trung ương, xin thứ lỗi."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận