Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 347
"Vâng, vì đường cao tốc giới hạn tốc độ! Nếu không với trình độ của em, hai tiếng là đủ rồi." Tần Du đắc ý nói: "Nhưng nếu không muốn lái xe thì có thể đi bằng đường sắt cao tốc, khi chạy nhanh, đường sắt cao tốc có thể vượt qua 300 km/h, đỉnh nhất vẫn là cụm cảng đi ra khỏi Chu San, Dương Sơn, Bắc Luân..."
"Đất nước tuyệt vời như thế mà em vẫn nỡ mắng à?" Có tàu sân bay, có máy bay, thậm chí có thể đưa người ta lên trời. Đó là quốc gia có cả trạm không gian trên trời nhưng vợ anh vẫn chê.
"Đừng nhìn mỗi tổng khối lượng kinh tế lớn thứ hai thế giới..." Sao có thể không mắng 996*, không phê phán việc trẻ con học bù đầu bù cổ, không nhắc đến giá nhà cao ngất ngưởng được?
*: Lịch trình làm việc khuyến khích hoặc ép buộc nhân viên làm việc từ 9 giờ sáng tới 9 giờ tối, sáu ngày mỗi tuần.
Trời sáng dần, Phó Gia Thụ cầu trời cho họ cơ hội sống đến ngày đó, để anh nhìn thấy những tòa nhà vươn lên ở Phố Đông, để vợ anh có thể săm soi giữa cảnh thái bình và thịnh vượng.
Tương lai tốt đẹp vẫn xa vời, còn ngày mai tàn khốc thì sắp đến.
Một tháng sau, Phó Gia Thụ điều động ba mươi chiếc xe tải đến Thượng Hải, Vũ Hán và Trùng Khánh để chiêu mộ các thanh niên học lái xe tải, mở rộng mạnh đội xe Hưng Hoa, liên tục nhận xe tải đến từ Hương Cảng, sau đó vận chuyển tới Vũ Hán và Trùng Khánh qua Trường Giang.
Đến tháng năm, quá trình di dời vào nội địa quy mô lớn của nhà máy Hải Đông cũng bắt đầu. Xe tải Okaka chở máy dệt và máy in qua lại giữa các bến cảng và nhà máy. Đội tàu Hưng Hoa mang theo những gì mà Hải Đông đã tích lũy bao năm, rời khỏi Thượng Hải, bắt đầu tiến về nội địa.
Một tháng sau khi lô nguyên liệu thô cuối cùng của Hải Đông được đưa đi, sự kiện Lư Câu Kiều diễn ra. Trước đó, dù là ở Hiệp hội công nghiệp Dệt may hay hội thương mại, Tống Thư Ngạn cũng đã nhắc đến mấy lần, đề nghị mọi người chuẩn bị kế hoạch di dời vào nội địa. Nhưng chiến sự năm 1932 quá gần, hồi ấy xí nghiệp trong tô giới gần như không bị ảnh hưởng, chỉ chính thức ngừng sản xuất hơn mười ngày, còn nhà máy bên ngoài tô giới mới phải đứng trước nguy cơ.
Thay vì đến Tứ Xuyên cách xa hàng nghìn dặm, không hỗ trợ công nghiệp, thà chuyển nhà máy vào tô giới. Do đó sau khi Hải Đông chuyển đi, có người đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê nhà máy trên đường Jessfield và đường Dương Thụ.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều nhà công nghiệp đã thấy trước tương lai ảm đạm, không muốn nhà máy rơi vào tay người Nhật như các xí nghiệp công nghiệp nặng ở ba tỉnh Đông Bắc bị chiếm đóng, nên đã quyết định hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, bắt đầu di chuyển vào nội địa.
Việc di dời một nhà máy khó khăn đến mức nào, thật ra quá trình di dời của Hải Đông được chia thành nhiều giai đoạn. Có kinh nghiệm đi trước của Thân Minh, quá trình di dời của Hải Đông cũng được cải thiện. Nhưng các nhà máy khác phải đưa ra quyết định rất vội vàng, vì chính phủ Dân quốc vẫn đang nhờ Anh, Mỹ làm trung gian hòa giải, nên có lẽ mọi người vẫn đang quan sát.
Mắt Phó thái thái đẫm lệ, bà ấy vẫy tay chào tạm biệt con trai và người chồng gần như không hề xa cách suốt bao năm, lên đường đến Hương Cảng.
Tiễn mẹ xong, Phó Gia Thụ cảm thấy nhẹ nhõm, sau khi quay lại đội xe, bên cạnh việc sắp xếp chỉ huy, anh còn đến bến cảng hai chuyến. Tuy tính năng của ô tô Oka cũng xem như tốt trong thời đại này, nhưng sau cùng nó vẫn là một chiếc xe tải nhỏ ba tấn, sức chở có hạn, tài xế cũng phải nghỉ ngơi. Lúc này Phó Gia Thụ cũng gia nhập đội tài xế, thay phiên với mọi người ngày đêm, mau chóng đưa máy móc lên tàu. Cả Thượng Hải chiếm một nửa ngành công nghiệp của Trung Quốc, những chiếc máy này liên quan đến sinh kế của người dân.