Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 282

Xe lái qua tòa nhà họ Hồng, nhìn thấy người nhà họ Hồng đang chuyển nhà, Tống lão gia hỏi ông đường: "Bọn họ đang làm gì vậy?"

Cuối cùng không có chứng cứ chứng minh đại thái thái nhà họ Hồng hạ độc, cuối cùng trò khôi hài này cũng không giải quyết được gì, vốn tưởng chuyện này đã kết thúc, không ngờ còn có sau đó.

"Nghe nói tứ thiếu gia nhị thái thái sinh yêu cầu tiếp tục điều tra chân tướng về cái c.h.ế.t của Hồng lão gia, nhưng qua vài ngày cũng không làm được gì cả, sau đó dẫn vợ con, còn có nhị thái thái và các tiểu thiếu gia nhị thái thái sinh tới Nhật Bản rồi. Đại thái thái không thích căn nhà này, nói sẽ kinh doanh tranh ở tòa nhà này." Ông Đường mỉm cười: "E là đêm ngủ không yên ổn đi?"

Tống lão gia cũng không có hứng biết chân tướng, tóm lại cái gọi là thê thiếp hòa thuận khiến người ta ngưỡng mộ chẳng qua là giả dối mà thôi.

Nếu mình không lấy nhiều di thái thái như vậy, nếu khi đó sống thật tốt với Minh Ngọc, có phải tới hôm nay, hôm nay có thể giống nhà ông anh nhà họ Phó, con cái không nhiều, đều là cục cưng, vợ chồng ân ái, cãi nhau một chút tăng tình cảm?

Suy nghĩ nhiều không có ý nghĩa, tới nhà rồi, lại phải đối mặt với căn nhà trống rỗng không có nữ chủ nhân.

Tống lão gia đi vào cửa nhà, đã nghe thấy một giọng nói yêu kiều: "Má Trương, sao thế? Đã nói với bà rồi, tôi muốn dùng xà phòng Lux, sao bà lại đưa xà phòng hương mật hoa cho tôi?

Giọng má Trương hơi mất kiên nhẫn: "Ngũ di thái, hoặc là cô tự đi mua, hoặc là ai tôi đi mua cho cô, hôm nay thực sự không rảnh, lão gia và thiếu gia sắp về nhà ăn cơm rồi."

Giọng bà năm càng lớn hơn: "Má Trương, bà có thái độ gì vậy, tôi chỉ muốn một miếng xà phòng thôi, tôi không cần xà phòng có mùi thơm khiến người ta thấy ngấy này, tôi muốn xà phòng sữa Lux ấy. Tôi phải rửa mặt mà! Bà có tin không, lão gia về rồi, tôi sẽ nói với ông ấy đó!"

"Cô nói đi, tới lúc đó cô đừng có mà không nói!"

Má Trương nói rồi đi lên cầu thang, nhìn thấy Tống lão gia, tăng nhanh bước chân đi xuống tầng, giọng hét rất lớn: "Lão gia về rồi ạ?"

Một trận gió thơm bay tới, bà năm vội vàng đi xuống tầng, thấy Tống lão gia thì nhào tới ngay, ôm lấy eo Tống lão gia, dựa lên người ông ta: "Tôi biết ông bận, nhưng tôi đã thế rồi, tại sao ông không về thăm tôi chứ..."

Vừa nói xong lời này, nước mắt lập tức rơi xuống lách tách như chuỗi trân châu bị đứt, khóc rất đau thương, dù gì cũng là bé cưng mình tốn công sức theo đuổi, lâu ngày không gặp, tuy không nhớ lắm, nhưng thấy cô ấy buồn bã như vậy, ông ta vươn tay ôm cô ấy an ủi mấy tiếng, lại thấy má Trương đi từ trên tầng xuống, đi lướt qua bọn họ, trợn trắng mắt với ông ta.

Lúc này một tay của Tống lão gia không tiện đặt xuống nữa, mãi tới khi má Trương đi ra ngoài để hai bọn họ ở lại phòng khách, cuối cùng Tống lão gia không đành lòng, vươn tay ra ôm bà năm: "Được rồi, được rồi! Đừng khóc nữa."

"Có phải ông không cần tôi nữa rồi không? Ông có biết không, tôi bị tam di thái đẩy ngã ra đất, mất đứa bé rồi, mạng tôi cũng sắp mất tới nơi..."

Hôm nay Tống lão gia vừa bị vợ cũ nói một trận, tự cảm thấy đã phụ lòng vợ cũ, cũng phụ lòng mấy người phụ nữ đi theo mình, lúc này thực sự cảm thấy áy náy, ôm cô ấy: "Đừng khóc nữa, tôi thực sự rất bận, mấy ngày nay, Thượng Hải toàn là chuyện..."

Tống lão gia đang an ủi bà năm, Tống Thư Ngạn đi từ bên ngoài vào, thứ nhìn thấy chính là ba anh ta đang ôm ấp một cô gái khác, Tống Thư Ngạn ho một tiếng.

Nghe thấy tiếng ho của con trai, Tống lão gia tự cảm thấy như phạm tội tày đình, buông bà năm ra.

Ngũ di thái cầm khăn tay lau mắt, nhìn sang Tống Thư Ngạn: "Đại thiếu gia."

Lần này Tống Thư Ngạn không đáp lại cô ấy, nói với ba anh ta: "Nếu ngũ di thái của ba đã tới rồi, sau này bớt tới chỗ mẹ con đi, đừng làm phiền sự thanh tịnh của bà ấy."

Ngũ di thái không ngờ đại thiếu gia lại nói với lão gia như vậy, đang định thể hiện sự bất bình với lão gia: "Lão gia, ông xem..."

Cô ấy còn chưa nói hết, thấy Tống Thư Ngạn liếc mắt nhìn, chuyện trải qua trong nửa năm nay quá nhiều, khí thế Tống Thư Ngạn lại tăng thêm một bậc, ngũ di thái bị ánh mắt anh ta dọa cho không dám nói gì.

 

Má Trương đi theo bên cạnh đại thiếu gia: "Đại thiếu gia, hôm nay về sớm vậy, còn một tiếng nữa mới tới giờ cơm tối."

 

"Được! Tôi đi lên tầng tắm trước, tới lúc ăn cơm thì bà gọi tôi."

"Được." Má Trương đáp xong, định đi tới phòng bếp, nghĩ tới một chuyện bèn quay người lại: "Lão gia, ngũ di thái ở phòng của ông nhé."

Má Trương nói xong thì đi tới phòng bếp.

Ngũ di thái dậm chân: "Lão gia, người hầu ở Thượng Hải không có quy củ à? Lúc tôi mới tới, bà ta chẳng thèm để ý đến tôi, tôi bảo bà ta cho người lấy chút đồ cho tôi, giục bao nhiêu lần, bà ta không phân biệt được ai là chủ ai là tớ à?"

"Bà ta phân biệt rất rõ, ở đây ngoài Thư Ngạn ra, những người khác đều không phải chủ của bà ta, tôi cũng không phải, đi theo tôi lên tầng."

Tống lão gia đi lên tầng, ngũ di thái đi theo ông ta.

Tống lão gia đi vào phòng mình, hòm trên đất còn chưa khép lại, trên giường ném quần áo của bà năm, bàn đặt đồ trang điểm của cô ấy, ông ta ói: "Thu dọn đồ đạc đi, đi theo tôi."

"Tôi đi đâu?" Ngũ di thái hỏi Tống lão gia: "Ông muốn tôi đi đâu? Tôi khó khăn trốn khỏi nhà, ông có biết tôi sống ở nhà như thế nào không?"

"Sang phòng bên cạnh, tôi không quen có người ngủ bên cạnh tôi."

Tống lão gia không đưa bà năm tới phòng cho khách, chỉ đưa sang phòng bên cạnh, là phòng tam di thái ở trước đây, ông ta xuống tầng tìm má Trương, bảo bà ta thay ga giường phòng bên cạnh.

"Đã thay xong rồi, ngũ di thái nhất quyết muốn ở chỗ ông."

"Tôi biết rồi."

Ngũ di thái tủi thân đi vào phòng cách vách ở, lúc ăn cơm tối, cô ấy xuống tầng ngồi sát bên cạnh Tống lão gia, nhìn đồ trên trên bàn, là đồ ăn Giang Chiết, tuy tốt hơn trong nhà một chút, nhưng lần trước đi đường cô ấy ăn không quen, sau này lão gia dẫn cô ấy đi quán ăn.

Cô ấy ăn từng miếng nhỏ, nghe hai ba con nói chuyện, hình như không ai chú ý thấy cô ấy chỉ ăn cơm không động vào thức ăn.

Tống Thư Ngạn ăn xong, lấy khăn ăn lau miệng rồi nói: "Mọi người cứ ăn từ từ, con đi lên tầng."

Tống lão gia cũng ăn xong rồi, đặt đũa xuống hỏi cô ấy: "Bà ăn xong chưa?"

"Ăn xong rồi."

Tống lão gia không hề phát hiện ra tiếng nghẹn ngào của ngũ di thái, ông ta dẫn cô ấy lên tầng, tới cửa phòng cô ấy thì nói: "Bà đi một đường cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi, có gì mai hẵng nói."

Tống lão gia tắm rửa xong, nằm trên giường nhớ tới lời Minh Ngọc nói, những di thái thái và đứa con này, phải sắp xếp như thế nào. Những năm qua, ông ta đều giao di thái thái và con cái cho Minh Ngọc, hình như chưa từng có vấn đề, nhưng ý của Minh Ngọc lúc đó, là sẽ có vấn đề sao?

Đang suy nghĩ, cửa bị gõ vang, ông ta đi ra mở cửa, thấy bà năm mặc váy ngủ đứng ở cửa, ông ta hỏi: "Bà làm gì vậy?"

"Tôi tới hầu hạ ông đó!"

Tống lão gia sững sờ, hơi xấu hổ: "Không cần, bà về ngủ đi!"

Tống lão gia vốn có chất lượng giấc ngủ không tốt, trằn trọc cả đêm, không nghĩ ra phải làm sao? Theo như suy nghĩ trước đây của ông ta, di thái thái sao? Giao cho thái thái, tự nhiên sẽ được sắp xếp tốt, nhưng hôm nay Minh Ngọc đã nói với ông ta rồi, đây cũng là người sống sờ sờ, cũng sẽ chậm trễ cả đời như bà ấy, lập tức khiến ông ta không biết phải làm sao.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận