Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 278
Có điều sỉ nhục chính là sỉ nhục, ai có thể nuốt cục tức này xuống được chứ. Các nhà lãnh đạo cấp cao cũng hy vọng có thể gầy dựng tấm gương cho hàng nội địa, nhà máy Hải Đông gương mẫu trong việc cải thiện hoàn cảnh sống cho phụ nữ và trẻ em. Hai vị phu nhân đều du học từ nước ngoài, xưa nay vẫn luôn bôn ba vì muốn giải phóng cho phái nữ, thế nên mới có sự kiện tham quan lần này.
Lúc này hai cha con nhà họ Tống đã quyết liệt như trên báo chí đưa tin đang tiếp đón hai vị thái thái tham quan, phía sau họ là Hội trưởng của Hiệp hội Dệt may và một số quan chức Chính phủ ở khu công thương nghiệp này.
Tống Thư Ngạn giới thiệu sơ lược tình hình nhà máy cho hai vị thái thái. Những ngày qua, anh ấy đích thân đến nhà máy và kiểm soát từng ngóc ngách hẻo lánh nhất trong xưởng.
Mặc dù có một số cu cậu nhỏ tuổi đang bận rộn chạy tới chạy lui trong nhà máy nhưng công việc của đám nhóc đó không phải việc nặng gì, có điều dường như năng suất của bọn nhỏ rất hiệu quả. Vì lẽ đó khi ra khỏi nhà máy, Tống Thư Ngạn bèn nói: "Thật ra bọn nhóc vẫn rất vất vả, chúng tôi đã thử tính toán, bọn nhỏ phải đi bộ từ mười hai đến mười lăm dặm Anh sau mỗi ngày làm việc. Thực tế cường độ công việc này không thấp, nhưng nếu giảm bớt lượng công việc cho đám nhóc, hiện giờ các nhà máy khác đều làm việc mười hai tiếng một ngày, trong tình cảnh suốt cả năm không ngừng nghỉ, chúng tôi đến tí tẹo thời gian giảm xóc cũng không có."
Một cán bộ công chức đi cùng lập tức nói thêm: "Thưa phu nhân, trước đó bà cũng đã thấy những bài báo đăng nhiều kỳ của [Thân Giang Nhật Báo] rồi đấy, nhà máy Hải Đông là một trong số ít nhà máy có lương tâm trong việc đối đãi với lao động trẻ em rồi. Ở đất Thượng Hải này, xí nghiệp thu nhận nhiều lao động trẻ em nhất chính là các xưởng may Đông doanh. Bọn họ áp dụng chế độ quản đốc, tức là một chủ thầu khoán mấy chục máy móc, nhà máy thanh toán tiền cho các nhà thầu này. Đám nhà thầu đó sẽ đi lừa gạt hoặc mua lại một lượng lớn công nhân nữ ở những vùng quê hẻo lánh, mỗi ngày chỉ cho họ ăn hai bữa không đủ nhét kẽ răng, làm suốt mười hai tiếng đồng hồ. Hằng năm số người bị tàn phế vì máy móc hoặc đột tử vì vất vả lâu ngày..."
"Đúng vậy, khi cha tôi còn làm chủ nhà máy thì đã bỏ chế độ đốc công. Từ lúc tôi tiếp nhận Hải Đông thì đã..."
Những gì Tống Thư Ngạn đang nói đều dựa theo cách thức quản lý ở tương lai và tiêu chuẩn tuyển dụng công nhân.
Thật ra đối với việc Tống Thư Ngạn thành lập ban xóa mù chữ trong nhà máy Đông Hải, nâng cao phúc lợi đối với nhân viên, mặc dù báo chí liên tục ca ngợi nhưng theo cái nhìn của các thương nhân trong giới kinh doanh thì đây chỉ là lời nói sáo rỗng của chàng trai trẻ chưa trải sự đời mà thôi. Bây giờ nghe thấy một loạt hành động của anh ấy, những người đi ở đằng sau mới biết Tống Thư Ngạn không làm điều đó với cơ bắp không mà còn có bài bản đàng hoàng, khó trách có thể đuổi cha mình ra khỏi nhà máy.
Tống Thư Ngạn dẫn hai vị thái thái đến ban xóa mù chữ. Do đang vào mùa hè nên thời tiết khá oi ức, cửa sổ được mở ra hết, trước mặt là một giáo viên đang dạy toán, những công nhân đang ngồi bên trong đều chênh lệch tuổi tác rất nhiều. Anh ấy nói: "Phóng viên của tờ [Thân Giang Nhật Báo] đang tiến hành theo dõi công nhân trong độ tuổi từ 13 - 15 củ chúng tôi, đồng thời cũng theo dõi những lao động trẻ em trong năm nhà máy Đông Doanh, muốn biết trong hoàn cảnh khác biệt, tri thức có thể mang lại cho người ta thay đổi đến mức nào?"
"Tôi tin chắc mức độ thay đổi ở đây là rất lớn."
Tống Thư Ngạn gật đầu: "Đúng vậy, nhưng cần thực tế để thuyết phục nhiều nhà tư bản công nghiệp gia nhập cùng với chúng tôi."
"Trước đó vài ngày, khi đối diện với tình hình vải Đông Doanh ngụy trang thành vải nội địa để phá giá thị trường, cha tôi bèn nhớ lại Trương Kiển lão tiên sinh. Ông ấy dành cả cuộc đời mình cho sự nghiệp cứu nước thông qua giáo dục và đẩy mạnh công thương nghiệp, cuối cùng phải ôm hận mà c.h.ế.t vì sự tấn công của vải Đông Doanh. Có người nói tôi là Don Quixote, tôi đón nhận lời khen ngợi đó. Tôi là vậy, Trương tiên sinh cũng vậy, tôi tin rằng còn rất nhiều nhà tư bản công nghiệp đều có một tấm lòng son. Dù đối mặt với bão táp mưa sa, chúng tôi vẫn sẽ dũng cảm phấn đấu quên mình."
Căn cứ vào sự sắp xếp, khi thái thái tiến vào ban xóa mù chữ và miễn cưỡng động viên các công nhân nữ vài câu.
Cuối cùng Tống Thư Ngạn dẫn hai vị thái thái vào phòng trưng bày hàng mẫu. Trước mặt chính là một tấm vải in hoa, mặc dù trông khá đơn giản nhưng chỉ nhìn thoáng qua đã mang lại cảm giác thú vị của lối hội họa tỉ mỉ Trung Quốc.
"Đây là vải in hoa của các người đấy ư?"
"Đúng vậy, đây là bản thảo do mẹ tôi đích thân vẽ ra. Em gái tôi đề nghị, con bé cho rằng hiện giờ phần lớn vải vóc trong nước đều đang bắt chước vải hoa Đông Doanh, không có một tí đặc trưng riêng nào cả. Do đò Hải Đông chúng tôi muốn làm theo phong cách của mình, để mọi người vừa nhìn thì đã biết nó được sản xuất từ Hải Đông."
"Ôi đẹp thế này, phối màu thật là công phu." Vị thái thái đó hỏi tiếp: "Em gái của cậu sao?"
Tống Thư Ngạn hơi xấu hổ cúi đầu: "Đó là vợ cũ trước kia của tôi, hai chúng tôi đã ly hôn rồi nhưng cô ấy vẫn là người nhà của tôi."
DTV
"Thế thì tốt quá."
"Cảm ơn bà." Anh ấy bèn nói tiếp: "Lô vải này đã được cung cấp cho Hằng Nga để tạo ra lô váy liền thân đầu tiên. Khi hai vị phu nhân tham quan Hằng Nga thì sẽ thấy chúng nó được đồng thời trưng bày và bán tại cửa hàng thời trang của công ty và bốn cửa hàng bách hóa lớn."
"Nghe nói cậu đã mở một phòng triển lãm riêng tư ở Hằng Nga vì mẹ của mình đúng không?"
"Đúng vậy, bà có thể gặp mẹ tôi ở Hằng Nga, bà ấy rất hay mắc cỡ nên hơi sợ người lạ."
"Tôi hiểu được."
Sau khi hai vị thái thái tham quan nhà máy Hải Đông xong bèn ngồi xen đến công ty thời trang của Hằng Nga. Hai chủ nhà máy Đường Uyển Nhi và Trần Anh đều dẫn theo Chu Minh Ngọc và những vị sư phụ lâu năm đứng ở cổng để đón tiếp.
Đường Uyển Nhi và Trần Anh dẫn hai vị thái thái vào trong cửa hàng và đi đến khu vực váy liền thân bằng vải in hoa, giới thiệu đây là lô váy được chế tạo từ vải in hoa mới nhất của Hải Đông.
Sau khi thấy váy rồi, hai vị thái thái đều mỉm cười vui vẻ: "Vừa rồi tôi đã nghe Tiểu Tống tiên sinh giới thiệu khi còn ở nhà máy Hải Đông rồi, nghe nói bản thảo là do bà Chu đích thân vẽ nên đúng không?"
"Đúng thế." Trần Anh trả lời: "Chúng tôi hy vọng có thể kết hợp nét đẹp truyền thống và thẩm mỹ hiện đại với nhau nên đã áp dụng hoa văn truyền thống của Trung Quốc vào váy liền thân Tây Dương."
Hai vị thái thái đi theo Trần Anh và Đường Uyển Nhi vào nhà máy phía sau.
Đây là một xí nghiệp do hai người phụ nữ điều hành nên phần lớn công nhân bên trong đều là nữ, có tác dụng trở thành tấm gương điển hình cho người phụ nữ bước ra khỏi gia đình, tham dự vào công tác xã hội.
Sau khi hai người tham quan cả nhà máy xong bèn đi xem phòng triển lãm của Chu Minh Ngọc. Trần Anh thấy vậy bèn nói: "Đây là nơi được Tiểu Tống tiên sinh tạo nên để cổ vũ mẹ anh ấy thể hiện tài năng của mình, trên tường đều là tác phẩm của bà Chu hết đấy ạ."
"Là tác phẩm tôi đã tạo ra để g.i.ế.c thời gian vào mấy năm trước, có điều do kiến thức của tôi có hạn nên chỉ biết thêu hoa cỏ, chim, cá, sâu, bướm mà thôi."