Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 267
Một tiếng còi xe truyền đến, một chiếc xe Ford mới tinh dừng lại, Tần Du bước từ trên xe xuống: "Bác trai, sao ngài lại ở chỗ này?"
"Tôi..." Tống lão gia không biết nên nói như thế nào?
Ông ấy từng vì muốn có được lão nhị, mua gian phòng bên cạnh nhà lão nhị, trèo tường qua tìm bà hai, vì theo đuổi Hồng lão tam, đi cổ vũ cả ba tháng, cũng vì để nữ học sinh tiểu ngũ có thể gả cho mình, mua hoa, mua trang sức, lời ngon tiếng ngọt, duy chỉ đối với vợ kết tóc của chính mình, chân tình biểu lộ cũng chẳng qua là ngày nào đó uống say, muốn nói với bà ấy một hai câu, lại trở thành gây rối bà ấy, dọa bà ấy run hết cả người.
Mấy người kia ông ấy đều biết họ muốn gì? Chỉ có vợ mình, ông ấy không biết. Hoặc là nói thật ra ông ấy biết, đời này bà ấy không muốn nhất chính là ông ấy.
DTV
Tống lão gia lại nhìn về vợ qua tủ kính, quả nhiên, bà ấy đã biến mất sau tủ kính: "Không có gì, nói với cô một chút, hôm nay hiệp hội dệt mở họp. Lỗ Hồng Đạt rất đắc ý, tôi cũng dựa theo thương lượng của chúng ta, kéo xưởng Thân Minh một phen, nghĩ đến ngày mai Hầu Mậu Khánh sẽ đến Hải Đông nói chuyện cho thuê thiết bị của nhà xưởng."
"Được, vẫn là câu nói kia, đối đầu kẻ địch mạnh, đồng hành là anh em, không phải oan gia, đều có tâm tư giống nhau, chúng ta liền nối vào cùng nhau. Bác Phó đã nói với David, tiền trang Hưng Hoa cộng thêm ngân hàng Đạt Mỹ luôn ủng hộ."
"Hiểu rồi, cô vào đi thôi!" Tống lão gia thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của Tống lão gia, Tần Du cũng phát hiện ông ấy thật sự gầy đi rất nhiều, ông già này hà tất phải vậy? Tồi cả đời, nhất định đột nhiên không muốn tồi nữa, vấn đề là năm tháng thanh xuân hai mươi năm, cho dù có thể sống lại một đời, bác gái cũng không muốn có liên lụy gì với ông ấy đi?
Tần Du than một tiếng, đi vào trong tiệm Hằng Nga, vào cửa, cởi mũ rơm hẹp mái trên đầu xuống, nhìn chung quanh một cái, việc làm ăn của Hằng Nga hiện tại thật đúng là không tồi, khách nữ đến chọn mua rất nhiều, một nhóm người đều đang thử kiểu váy liền áo mới.
Chẳng qua Tần Du tiến vào, làm các khách nữ dừng động tác trong tay lại, giống như lúc Phó Gia Thụ mới gặp Tần Du, cũng giống lần đầu Tống Thư Ngạn gặp cô, hôm nay Tần Du cũng mặc áo sơ mi phối hợp với váy mã diện, chỉ là chiếc váy mã diện ngày hôm nay là chiếc váy mà cô không nỡ sửa ngắn lại, đồ án vận cẩm ở trên mặt quá đẹp, cho nên hôm nay là váy mã diện dài đến chân phối hợp với áo sơ mi tơ tằm.
Đối mặt với nhiều cái nhìn chăm chú như vậy, Tần Du khẽ gật đầu, Chu Minh Ngọc cũng đi ra từ phía sau, cười hỏi cô: "Lúc này không phải cháu đang đi làm sao?"
"Buổi sáng nhận được điện thoại, nói xe của cháu đã tới, nhân dịp ăn cơm trưa đi lấy xe, buổi chiều cũng không có việc gì, nên muốn thử cảm giác của xe mới, đi đến nơi này của ngài." Tần Du tìm chỗ mà ngồi xuống: "Gặp bác Tống, ông ấy gầy đi rất nhiều."
"Tùy ông ấy đi, chuyện của ông ấy bác không muốn biết." Chu Minh Ngọc ngồi trước banh giá: "Hai ngày nay bác đang cân nhắc, cháu và Gia Thụ đã định ngày xong, bác ở đây cũng muốn thêu hoa, thêu cho cháu một bộ áo cưới nhé?"
"Rất phiền toái, bỏ đi thôi. Cháu đặt may một bộ là được rồi."
"Không phiền toái, vừa vặn có người lui tới muốn xem. Một bộ trước đó của cháu, dù sao cũng từng mặc trước đó rồi. Chẳng qua vật liệu bên ngoài không tốt bằng vải trong rương của cháu, chờ về nhà bác lấy ở trong rương của cháu nhé."
Chu Minh Ngọc biết cô nhóc này bây giờ rất bận, làm sao có thời gian tự mình thêu áo cưới chứ?
"Được ạ! Ngài đừng thức hỏng đôi mắt là được."
"Sẽ không đâu."
Gần đây lượng người ở Hằng Nga đã bắt đầu giảm bớt, lúc trước đang là thời gian nổi bật, thời thời khắc khắc đều có người đến mua quần áo, muốn xem một chút, người phụ nữ được con trai ủng hộ thưa kiện ly hôn với chồng là người thế nào.
Trang phục hôm nay của Tần Du độc đáo mà đầy ý vị giàu có làm người nghỉ chân ở trong tiệm, bên ngoài cửa hàng cũng có rất nhiều người đi đường dừng chân lại.
Xe của Trần Lục tiểu thư đến rồi, nhìn thấy cửa tiệm nhà mình lại vô cùng náo nhiệt, còn tưởng rằng lại có tin tức lớn gì, cho đến khi nhìn thấy Tần Du đi ra từ trong phòng: "Tần Đại tiểu thư vừa đến, nơi này của chị đúng là phát sáng hẳn lên."
"Chị nói như vậy, không phải là em không nhận nổi sao?"
"Em đây chính là đến phá nhà đi? Em mặc như vậy, còn để chị bán váy liền áo nữa không?"
"Làm gì có! Em là đến chỗ chị chọn hai bộ quần áo, tất cả trong nhà đều là váy dài như vậy, muốn mát mẻ chút, váy vải bông vừa thông khí vừa thoải mái."
Trần Anh biết cô là thấy người lúc này nhiều, tuyên truyền cho cô ấy, Trần Anh nói: "Đi, chị đi chọn cùng em."
Hai người đi qua, Tần Du chọn một cái váy bó hoa nhí, đi vào thay váy, một cái váy nhìn qua màu sắc hoa văn rất bình thường, giờ phút này bao bọc lấy dáng người man diệu của cô, lúc đi lại, làn váy xẻ tà giống như sườn xám, rồi lại có chút khác biệt, sườn xám là xẻ tà bên sườn, váy này là xẻ tà trước sườn, xẻ tà bên sườn càng hàm súc hơn, mà xẻ tà phía trước lại càng thêm rực rỡ nở rộ.
"Váy này thật là đẹp mắt, vô cùng tôn dáng."
"Vậy cũng phải có dáng người đẹp như vị tiểu thư này mới được. Cũng phải nghĩ đến bộ quần áo vị tiểu thư này vừa mặc mới gọi là đẹp."
"Thật ra tôi cũng muốn thử xem, nhưng mà eo của tôi ấy à!"
"Quần áo này cũng lớn mật quá đi, nữ tử đàng hoàng là không mặc được đi?"
Trong một loạt tiếng khen, một âm thanh vô cùng chói tai truyền vào lỗ tai của Tần Du.
Tần Du đang soi gương quay đầu lại, người đi từ cửa vào thật ra không xa lạ, đúng là Tứ tiểu thư nhà họ Hồ từng gặp mặt một lần.
Bởi vì những lời này của Hồ Tứ tiểu thư, có người phụ hoạ: "Vừa rồi tôi cũng cảm thấy không quá thích hợp, cái cổ áo này quá lớn, còn có cái xẻ tà phía trước, lúc đi cũng có thể nhìn thấy đầu gối, còn bọc đến thật chặt."
"Đúng vậy! Đẹp thì đẹp! Chỉ sợ cái váy này sau đó sẽ được phụ nữ trong kỹ viện mặc nhiều, bị người coi thành người không đứng đắn."
Đây còn gọi là cổ áo lớn sao? Cái cổ áo chữ V này rất nhỏ, đời trước dáng người của cô đẹp cũng dám mặc, mặc một chiếc váy cúp ngực, ngồi ở quán cà phê lúc cuối tuần, ăn một miếng đồ ngọt, uống một cốc cà phê, hưởng thụ thời gian hưu nhàn buổi trưa.
Loại váy bó cổ chữ V này nếu cổ thật sự quá cao thì không có cảm giác vũ mị lười biếng, tựa như những thiết kế nổi tiếng đời trước, rơi vào trong tay các minh tinh trong nước lại sợ bị lộ, còn khâu cổ áo nổi lên lại, làm mất đi ít nhiều phong vị vốn có.
Đây là ở trong tiệm Hằng Nga, Trần Anh phải buôn bán, Tần Du nói cho mình phải nhẫn nại một chút: "Hồ tiểu thư, hướng gió thời thượng vẫn luôn chuyển biến, từ trong cổ hoạ Đường Tống cô có thể nhìn thấy n.g.ự.c thấp sa mỏng, cho đến khi Trình Chu Lý Học thịnh hành, bọc kín người con gái lại, cho đến trong phạm vi toàn thế giới bây giờ, đều đang cổ vũ phụ nữ bước ra ngoài, váy càng ngày càng ngắn, váy cúp n.g.ự.c cũng trở nên lưu hành. Tôi là giám đốc hiệu buôn Tây, là chức nghiệp nữ tính, tự nhiên là đi trước, cô nguyện ý mặc váy dài bọc thân như cũ, tôi cũng tôn trọng sự lựa chọn của cô, thật cũng không cưỡng cầu thẩm mỹ của đôi ta phải thống nhất."
Hồ Tứ tiểu thư kiên định hỏi: "Váy này chẳng lẽ không đủ lớn mật?"
Trần Anh làm buôn bán, cũng chỉ có thể khuyên mình nhẫn nại, cô gái nhỏ này thật là không biết rõ, cô ta nói một câu như vậy, không biết sẽ ảnh hưởng việc làm ăn của cô ấy sao?