Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 246

Khi "Đánh c.h.ế.t anh ta" trở thành khẩu hiệu, sắc mặt người này trở nên xám xịt, nhưng lúc này, Tần Du trong miệng nói: "Hai mươi."

Cô dừng tay rồi.

Khi cảm xúc của mọi người đang dâng cao, cô thu tay lại, thế này không thỏa mãn.

Tần Du quay đầu: "Đánh c.h.ế.t người phải bị kiện, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật. Có ân báo ân có thù báo thù, cũng phải có mức độ. Giáo huấn đến đây là được rồi."

Nhìn Hồng Lăng Tiếu Tiếu sinh ngồi trên mặt đất, mặt sưng như đầu heo, khiến mọi người không thể nhìn thẳng vào, được thôi, đánh đến như thế này cũng không phải không thể chấp nhận.

Lúc này Tần Du đem ánh mắt nhìn tổng biên tập Mạc, cô bóp cổ tay: "Tổng biên tập Mạc."

Tổng biên tập có thế nào đi chăng nữa, cũng khoe khoang mình là một người có học, còn là một người có sức ảnh hưởng trong giới báo chí, nếu bị đánh tại chỗ thành như vậy, sau này ông ta sẽ nhìn người khác như thế nào.

Ông ta lùi về sau một bước: "Tần tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói."

"Vậy ông nói đi, chuyện này giải quyết thế nào?" Tần Du nhướng mày hỏi ông ta.

"Trên bài báo ngày mai, tòa soạn chúng tôi sẽ xin lỗi cô."

Tần Du nhíu mày: "Nói thử xem, thành ý đến đâu?"

Nghe thấy cô có hứng thú, tổng biên tập Mạc trong lòng có chút thả lỏng nói: "Chính là một phần tư trang báo dùng để đăng bài xin lỗi."

"Một phần tư còn là số báo ngày mai" Tần Du đưa tay nắm lấy cà vạt của ông ta: "Tổng biên tập Mạc, xem ra chúng ta phải nói chuyện cẩn thận rồi."

"Hai trang trọn vẹn, cả trang." Tổng biên tập Mạc nói.

"Không đủ, mấy người là Tam nhật đàm, tôi sợ người khác không nhìn thấy, ngoài tờ báo của mấy người ra, báo hôm nay ai thấy cũng có phần, ông trả tiền, mua trang báo của họ, tôi muốn trên những tờ báo này, ngày mai đăng lên đều có lời xin lỗi của ông."

"Cô đang đùa gì vậy."

"Đùa sao?" Phó Gia Thụ bước tới: "Tổng biên tập Mạc, thứ gì khiến ông cho rằng, ông tùy ý sỉ nhục ba người chúng tôi, chỉ cần ông đăng một bài báo xin lỗi là có thể giải quyết."

Tần Du nghiêm nghị: "Ngoài việc xin lỗi, tôi còn muốn ông nhắc lại những gì Hạ tiểu thư vừa mới nói trên tờ báo, đạo đức người làm báo của tiến sĩ William. Hơn nữa bảo đảm sau này ông sẽ lương tâm cơ bản của một người làm báo."

"Không có gì quá đáng, cô chỉ là đang dọn dẹp sự hỗn loạn trong ngành báo chí mà thôi." Có một người trong nhóm người nói: "Chúng tôi đều ủng hộ."

Có thể khiến Tam nhật đàm mua một trang xin lỗi của chính họ, cớ sao không tự nguyện làm dù là người trong ngành báo chí, hay là những người đấu tranh nam nữ bình đẳng mà Hoàng Minh Quân mời đến đều có tinh thần quần chúng sục sôi.

Trong tiếng vang như vậy, cũng dưới nắm đ.ấ.m không chịu bỏ qua của Tần Du, tổng biên tập này cuối cùng đáp ứng: "Tôi đồng ý."

 

Tần Du quay đầu lại: "Mọi người có thể tới đăng ký thông tin báo rồi. Sau khi đăng ký xong, muốn mời tất cả những người có báo buổi tối, giúp tôi ra thông báo, phát tên các tờ báo sẽ được hợp tác xuất bản. Để tránh tốc độ quá nhanh hoặc rò rỉ. Đương nhiên nếu mọi người làm thành quảng cáo, cũng có thể tìm tôi, tôi sẽ trả tiền quảng cáo."

"Tần tiểu thư nói gì vậy, báo buổi tối Thượng Hải của chúng tôi không chỉ xuất bản miễn phí, mà còn miễn phí báo qua bưu điện cho cô trong suốt cả năm."

Anh ta nói như vậy, những người khác cũng nói muốn gửi một tháng, hoặc một quý, thậm chí một năm, Tần Du nói: "Không cần, không cần mấy thứ cay mắt của mấy người trên vài tờ báo đó, tôi chỉ muốn xác nhận một chút, ông ta có xuất bản hay không thôi."

Đột nhiên, có người hỏi: "Tống đại thiếu, tôi có một vấn đề."

Tống Thư Ngạn nhìn người đưa ra câu hỏi đó: "Vấn đề gì?"

"Tôi là phóng viên của Tuần báo dân sinh, bởi vì sự việc này gây ra phản ứng vô cùng lớn, cho nên tôi cũng phỏng vấn điều tra sự việc này, tôi hỏi cửa hàng tây Minh Thái nơi Tần tiểu thư làm việc, Tần tiểu thư cực kỳ tài năng."

"Và một nhân viên có danh tiếng đặc biệt tốt trong cửa hàng tây của họ, cô ấy trẻ như vậy đã có thể nhận được sự đối đãi bình đẳng như những nhân viên người Anh, còn được phu nhân của tổng thứ trưởng Smith cửa hàng tây Minh Thái khen ngợi, quản lý hai bộ phận quan trọng của cửa hàng tây. Mà bản thân cô ấy cũng vô cùng xinh đẹp, hôm nay được thấy cũng có cách suy nghĩ mới. Một cô gái xinh đẹp có năng lực như vậy, tại sao anh lại bằng lòng ly hôn cơ chứ? Anh nói anh xem cô ấy như em gái, như tri kỷ, chẳng lẽ anh chưa từng rung động sao?"

Người này hỏi ra suy nghĩ trong lòng của rất nhiều người, Tống Thư Ngạn lắc đầu cười: "Vị phóng viên này, tôi cảm thấy hai mươi phút trước anh hỏi như vậy, xét về tình còn có thể hiểu được. Bây giờ hỏi như vậy, có phải là phản ứng hơi chậm tại sao tôi lại kiên quyết ly hôn, không phải rất dễ nhìn thấy hay sao?"

Mọi người nhìn Tần Du với ánh mắt sáng tỏ, Tần Du còn làm ra vẻ rất tức giận, đối với Tống Thư Ngạn đầy sự uy hiếp: "Chẳng phải tôi đã giải thích rõ ràng chúng tôi đều là những tân thanh niên, cho nên ly hôn trong hòa bình."

DTV

Tống Thư Ngạn vốn đứng rất gần Tần Du, lúc này mới lùi lại phía sau, đứng vững: "Tôi lúc nhỏ, tám chín tuổi gì đó, không nhớ rõ lắm. Tôi và Phó Gia Thụ, còn có Tần Du chơi cùng nhau, tôi không nhớ tại sao tôi và Tiểu Du cãi nhau, chỉ nhớ tôi bị cô ấy đè xuống đất đánh. Mà Phó Gia Thụ còn đứng bên cạnh vẫy cờ hò reo với cô ấy. Ấn tượng này quá sâu sắc, đến mức trong nhiều năm sau đó, chỉ cần cha mẹ tôi nhắc đến tôi có một vị hôn thê, tôi liền nghĩ đến cảnh tượng này."

Mọi người cười haha, Tần Du phát cáu: "Tống Thư Ngạn."

Bị cô lườm như vậy, Tống Thư Ngạn đi tới phía sau Hoàng Minh Quân nữ sĩ, giống như đang trốn cô: "Đúng là lần gặp đầu tiên ở Vũ Hán, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, tài năng như vậy, nếu nói không rung động, không có một chút ý nghĩ nào chắc chắn là giả. Có điều tôi nhận ra cô ấy chính là vị hôn thê của tôi, tôi hỏi cô ấy có thể bảo đảm sau này không đánh tôi không, cô ấy trả lời thẳng thừng là không thể. Lúc ấy, cô ấy dù có xinh đẹp, tài giỏi đến đâu, tôi cũng không có chút do dự mà rời đi."

"Còn phải nói, ai cũng không dám cưới một người phụ nữ có khả năng đánh người về nhà."

"Cũng không hẳn là vậy. Tôi sợ bị đánh, không dám cưới. Nhưng có người từ nhỏ đã ngoan nhất, cậu ấy chưa từng xúc phạm ai, cô ấy đánh nhau cậu ấy lại vẫy cờ cổ vũ, cô ấy gặp rắc rối cậu ấy sẽ bảo vệ." Tống Thư Ngạn nhìn Phó Gia Thụ. Phó Gia Thụ cúi đầu mỉm cười.

Mọi người lập tức đều biết Phó Gia Thụ chính là người đó, lúc này Tần Du nhướng mày, tức giận: "Tống Thư Ngạn, anh nhỏ mọn không cơ chứ, đã nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn còn nhớ rõ. Anh đừng nghĩ rằng làm anh của em, thì em không dám động tay với anh."

"Anh biết em sẽ động tay, cho nên trốn ở chỗ Hoàng Minh Quân nữ sĩ, không động vào được, còn không được trốn sao?"

Phó Gia Thụ kéo Tần Du lại: "Chúng ta tìm cơ hội giải quyết riêng đi, anh ấy trốn được một lúc, cũng không trốn được mãi đâu. Đến lúc ấy dùng thím làm mồi nhử, lừa anh ấy đến, đánh cho một trận."

"Hahaha, Phó nhị thiếu chơi xấu quá. Anh ấy sao có thể vẫy cờ cổ vũ còn nối giáo cho giặc. Nếu tôi là Tống đại thiếu, tôi cũng chạy."

"Cho nên Tống đại thiếu không phải là đã ly hôn rất dứt khoát sao?"

Đợi mọi người đăng ký tòa soạn xong, Tần Du còn lấy ra tờ giấy đăng ký, hát tên từng tòa soạn, để một vài phóng viên ghi ghép tên những tòa soạn này.

Tần Du lúc này mới quay đầu nhìn tổng biên tập Mạc: "Hy vọng tổng biên tập Mạc mượn cơ hội này, có thể thúc đẩy toàn ngành thay đổi."

 
k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận