Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 349
So với Nhật Bản, không quân Trung Quốc quá yếu, lực lượng không quân có hạn đã gần như mất sạch. Con đường từ Thượng Hải đến Trấn Giang của Phó Gia Thụ cũng ngày càng khó đi, b.o.m đạn có thể ập xuống bất cứ lúc nào. Nghe thấy tiếng cảnh báo phòng không, anh đốt một đống giẻ tẩm dầu, tiện thể châm thuốc bằng ngọn lửa này rồi dẫn người đi nấp. Thấy lửa cháy dữ dội dưới đất, máy bay địch sẽ tưởng máy bay phía trước đã cho nổ xe, có thể tránh b.o.m ném xuống.
Sau khi hút xong điếu thuốc, họ tiếp tục lên đường. Lần đầu tiên anh hút thuốc là khi một người anh em chậm chân bị nổ chết. Giữa lúc anh run rẩy, ông chủ của xe bên cạnh đã đưa anh một điếu thuốc để anh bình tĩnh lại. Hút hết một điếu, anh chôn người anh em kia ngay tại chỗ, trên người vẫn dính m.á.u anh ta, sau đó anh lên xe, tiếp tục di chuyển.
Từ đó, anh luôn để một bao thuốc trong xe, mỗi khi gặp chuyện, anh sẽ rít một điếu, lấy cuốn sổ kẹp ảnh vợ con ra, nhìn vợ mặc sườn xám, nhìn con trai con gái rồi tiếp tục lên đường, nên anh cũng ngày càng thành thạo trong việc ứng phó với các vụ ném bom.
Cuối tháng chín, dưới mưa b.o.m bão đạn, mấy lô vật liệu của nhà máy được di dời đầu tiên đã đến Hán Khẩu. Vì bỗng dưng có quá nhiều nhà máy, Vũ Hán không thể tiếp nhận ngay, các chủ nhà máy đã nhờ đến sự phối hợp từ Ủy ban di dời để dàn xếp. Ngành vận tải ở Vũ Hán trở nên hỗn loạn, công ty vận tải Hưng Hoa ở Vũ Hán nhận được nhiệm vụ di dời quy mô lớn, nội bộ cũng rối tung.
Cảng Thượng Hải bị phong tỏa, vẫn có thể đi từ Quảng Châu đến Hán Khẩu, chiếc xe mà Tần Du lắp ráp ở Hương Cảng được vận chuyển về Vũ Hán bằng đường sắt Quảng Châu - Hán Khẩu, cũng được dùng đến vào lúc này.
Phó Gia Thụ chuẩn bị rời khỏi Thượng Hải để tới Vũ Hán. Anh đã nhận được giấy thông hành từ quân đội, hai cha con ngồi đối diện nhau trong nhà, khui một chai rượu vang. Phó Đức Khanh rót một ly cho con trai, từ sau khi con dâu nói người lái xe không được uống rượu, thằng bé cũng không uống rượu nữa, cho dù ở lại hay đi Vũ Hán thì đều nguy hiểm.
Phó Đức Khanh nâng ly: "Cha vốn không muốn con quay về, nhưng nếu con đã về thì đó cũng là trách nhiệm của đàn ông. Có những lời không cần nói, cha con ta tự bảo trọng, cha đã hứa với mẹ con là sẽ ở bên bà ấy cả đời, chắc con cũng có lời hứa tương tự với Tiểu Du."
Phó Gia Thụ nhớ đến lúc sắp từ biệt, Tần Du không nói gì khi thu dọn hành lý cho anh. Nhưng trước đó họ đã hứa với nhau rằng cô sẽ dẫn anh đi ngắm những tòa nhà cao tầng mọc lên ở Phố Đông.
"Cha, bảo trọng."
Phó Gia Thụ quay đầu đi ra ngoài, bước lên chiếc xe tải mà anh đã lái mấy tháng nay. Quân Nhật đi lên từ Ngô Tùng và La Điếm, qua Tùng Giang rồi tiến thẳng tới Gia Hưng Hồ Châu. Lần này trên xe có mấy chiếc máy tiện của nhà máy sản xuất máy may, số máy tiện này được nhập khẩu từ Mỹ, xem như rất tân tiến trong nước. Nếu rơi vào tay người Nhật thì có thể sản xuất vũ khí, ông Văn - ông chủ Lục Văn của nhà máy này cũng đi theo xe anh.
Giữa tiếng gầm rú của máy bay cánh quạt, nhà máy sản xuất máy may của Phó Gia Thụ mang máy tiện tân tiến tới. Ông chủ của họ và hai kỹ thuật viên cùng lên xe, ra khỏi thành phố là ổn. Dù sao tác chiến cũng phải có chiến lược, không ai đi đánh b.o.m tất cả các khu.
Ông chủ Lục chưa đi loại ô tô này bao giờ, tốc độ còn nhanh hơn xe con. Thấy các thao tác phức tạp của Phó Gia Thụ, sau khi mạo hiểm tránh b.o.m xong, ông ấy nói: "Chắc kỹ thuật lái của Phó thiếu đông cũng thuộc dạng hiếm có trong nước nhỉ?"
DTV
"Vợ tôi lái giỏi hơn tôi."
"Thật à? Đỉnh thế cơ à?"
"Ừ, cô ấy có năng khiếu trong lĩnh vực ô tô. Giờ cô ấy đang lắp ráp ô tô ở Hương Cảng, hy vọng có thể gửi thêm xe đến."