Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 239
Thế là chạng vạng tối, Tần Du ngồi lên xe của Phó Gia Thụ, đi qua đường Nam Kinh, từ trong miệng của đứa nhỏ phát báo đã biến thành: "Cô gái làm việc ở cửa hàng tây cùng công tử nhà họ Phó ôm hôn trong xe buổi sáng, giữa trưa cùng chồng trước biến mất hai giờ đồng hồ, chồng trước đưa cô ta về cửa hàng tây, ở cửa ra vào hút một ngụm khói thuốc."
"Tống Thư Ngạn tới đón tôi, rõ ràng là Hoàng Minh Quân nữ sĩ cũng ở trong xe. Sao bọn họ không nhắc tới một lời?"
"Nhắc tới, thì làm sao viết cái tiêu đề này lên được?" Phó Gia Thụ hỏi cô.
Khó trách đại minh tinh sẽ viết xuống "lời nói của con người đáng sợ" rồi tự sát! Những tờ báo chí dân quốc này không có bất kỳ cái gì gọi là ranh giới đạo đức!
Tần Du kể cho Phó Gia Thụ nghe tình huống gặp mặt hôm nay với Hoàng Minh Quân, Phó Gia Thụ nói: "Có Hoàng nữ sĩ ra mặt, cộng thêm Chúc Tinh liên hệ với rất nhiều đồng nghiệp trong giới báo chí, chắc chắn có thể làm lớn thanh thế."
"Em cao hứng hơn nữa là, anh Thư Ngạn thay đổi, hôm nay anh ấy chủ động đề nghị để bác gái Tống đến chỗ của Trần chị sáu làm việc, em không nghĩ tới bác gái Tống còn có tài hoa như này."
"Ai cũng chỉ có một cái đầu, nói về xác suất, thì tỷ lệ nam nữ tỉ lệ có tài hoa hẳn là không sai số nhiều lắm, chỉ là phần lớn phụ nữ bị mai một mà thôi."
Phó Gia Thụ lái xe vào nhà họ Phó, Tần Du muốn đi trở về, nhớ tới một chuyện, quay đầu nói với Phó Gia Thụ: "Chờ anh Thư Ngạn đi, em tới tìm anh cùng nhau ngắm trăng."
"Những phóng viên báo lá cải kia thực sự không biết được những này, bằng không bọn họ nhất định sẽ hưng phấn nổi điên. Lại ra một chương: Trước đi ăn tối với chồng trước, xong lại ra ban công ngắm trăng với tình nhân."
"Cái này văn nhã quá rồi!" Tần Du cười nhìn anh: "Đừng làm khó dễ quả đầu còn chưa có bị ô nhiễm đó của anh nữa. Em đi đây!"
Tần Du quay người rời đi, theo đường nhỏ về nhà, lên tới lầu hai, thấy Tố Phân bưng thức ăn từ dưới lầu đi lên, Tần Du hỏi: "Thái thái đâu?"
"Thái thái đang làm đồ ăn ở dưới lầu!"
Tần Du đi theo Tố Phân đi xuống phòng bếp dưới lầu, thấy Tống thái thái đang nấu ăn.
"Tiểu Du, khi nào Thư Ngạn đến vậy?"
Dù sao cũng là con trai ruột, bà ấy vẫn là quan tâm, Tần Du đi qua đưa tay ngắt một cọng rau và cá chiên vàng, nhét vào trong miệng: "Chắc cũng sắp đến rồi."
Tống thái thái rút đũa đưa cho cô: "Sao lại dùng tay bóc? Cầm đũa ăn."
Tần Du ăn hết con cá chiên: "Bác gái, hôm nay anh Thư Ngạn bán bác đi."
"Hả?" Tống thái thái không hiểu cho lắm.
"Là như này, nhà máy Hải Đông có hợp tác với nhà máy Hằng Nga, chính là chị sáu nhà họ Trần cùng đại tỷ tỷ nhà họ Đường hợp tác mở một nhà máy may mặc, nơi đó làm sườn xám, nhưng khổ nỗi tìm không được một thợ lành nghề về thêu thùa, không có mẫu thêu đẹp, cũng không có thợ thêu nào chỉ dẫn được. Anh Thư Ngạn nói với Trần chị sáu, nghề thêu và kỹ thuật vẽ của bác đều rất tốt. Trần Lưu tỷ tỷ tóm anh ấy tới hỏi bác, có đồng ý tới nhà máy may mặc của họ làm việc không?"
DTV
"Không được, không được! Từ trước tới giờ bác chưa từng ra ngoài làm việc, làm sao bác có thể..."
Tần Du ôm Tống thái thái làm nũng: "Làm sao mà không được chứ? Chỉ là dạy cho thợ thêu làm sao để thêu hoa, vẽ một số hoa văn mẫu thêu thôi."
"Bác vẫn luôn ở trong nhà không ra, bác vẽ ra có người sẽ xem sao?"
Ny Nhi đi tới ngửa đầu: "Có người xem, cháu cảm thấy thái thái vẽ là đẹp nhất nhất nhất!"
"Cô bé ngốc, cháu hiểu cái gì?" Tống thái thái đưa tay xoa đầu Ny Nhi.
Ny Nhi cãi lại: "Cháu hiểu, cháu biết nhìn quần áo của những người trên đường mặc nha!"
Tần Du cũng nói với Tống thái thái: "Nếu như hoa văn không thịnh hành, vậy xem nhiều hoa văn hợp thời hơn. Rất nhanh sẽ biết thôi."
Tiểu Cường chạy vào: "Thái thái, Tống lão gia cùng đại thiếu gia tới."
Tống thái thái nói với Tần Du: "Cháu đi lên trước, bác cũng sắp xong rồi."
Trước khi Tần Du lên lầu, Tống lão gia cùng Tống Thư Ngạn đã ngồi ở trong phòng khách, cô đi tới: "Bác trai, sao bác cũng đến đây vậy?"
Tống lão gia ngẩng đầu, vẻ mặt mang theo buồn cười: "Sao bác lại không thể tới? Thư Ngạn tới dùng cơm, cháu để cho ta ở nhà một mình ăn cơm với cái bàn à?"
"Phi phi, cháu nói sai rồi. Bác có thể đến, ngài đến lúc nào cũng được hết." Tần Du vội vàng vỗ về ông ấy.
"Mẫu thân của anh đâu?" Tống Thư Ngạn hỏi.
"Đang nấu cơm, sắp xong rồi."Tần Du nói.
Tống lão gia chỉ chỉ vị trí: "Tiểu Du, cháu ngồi xuống."
Tần Du ngồi xuống, biết Tống lão gia có chuyện muốn nói.
"Tiểu Du, cháu giày vò thế nào bác cũng mặc kệ, bác hiểu được cháu có bản lĩnh, có năng lực. Nhưng bác gái của cháu đã đến số tuổi này, sức khỏe của bà ấy cũng không tốt, đến Thượng Hải là để dưỡng sinh. Thư Ngạn không nghĩ tới, sao cháu cũng không nghĩ tới? Để bà ấy ra ngoài làm việc? Sức khỏe của bà ấy có thể làm được sao?" Tống lão gia dùng cái bật lửa đốt điếu thuốc, hút một hơi, dùng cái tay đang cầm cái tẩu ra hiệu, nói với Tần Du: "Chuyện này, bác đã biết, mấy đứa không cần nói với bà ấy. Chuyện này xem như xong rồi đi."
Tần Du còn chưa lên tiếng, nghe thấy một thanh âm: "Đồ ăn tôi nấu chín rồi, tới để dùng cơm à?"
Không biết Tống thái thái đi lên từ khi nào, A Phương bưng đĩa đi theo phía sau bà ấy.
Tống lão gia vội vàng đứng lên, tới bên bàn ăn ngồi xuống, mẹ chồng nàng dâu Tố Phân là người Tô Bắc, làm đồ ăn Hoài Dương yêu thích nhiều nước nhiều canh, thịt lươn kho tàu này, rau gói cá chiên giòn, bánh mật nướng, súp sò hầm trứng, xem qua là biết đồ ăn của Ninh Ba.
"Đây đều món con thích ăn nhất." Tống Thư Ngạn cầm lấy đũa gắp một miếng thịt lươn om cho vào trong chén, nói với Tần Du: "Em không biết đâu, lúc anh cùng Gia Thụ ở nước Mỹ, nhớ món này đến nuốt một ngụm nước miếng! Thịt heo nước Mỹ có một ít mùi khai, muốn tìm con lươn cũng tìm không ra, thật sự nhớ muốn chết."
"Anh ấy còn nói các người đi tìm bột làm miến."
Dù Tống Thư Ngạn đã nói với mình vô số lần rằng chuyện đã như thế, chỉ có thể chấp nhận, nghe thấy Phó Gia Thụ ở cùng một chỗ với Tần Du từng nói nhiều như vậy, vẫn như cũ có chút buồn bã.
Cúi đầu ăn miếng thịt kho tàu đã được nấu đến vị dầu mỡ đều mất đi, anh ấy ở nước Mỹ nhớ nhung mùi vị này lâu như vậy, bữa cơm đầu tiên lúc mình về nước tất nhiên là mẹ đích thân làm đồ ăn cho mình ăn, không nghĩ tới nghênh đón anh ấy lại là bái đường thành thân. Bản thân giận dữ rời đi, vì muốn để cho vợ mình hết hy vọng, khoảng thời gian đó anh ấy chưa từng trở về.
Người Ninh Ba ở Thượng Hải rất nhiều, đồ ăn Thượng Hải hiện tại, khẩu vị phần lớn cũng dung hợp với đồ ăn Ninh Ba, anh ấy ăn qua rất nhiều nhà hàng, bao gồm cả đầu bếp người Ninh Ba trong nhà làm món ăn này, luôn luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Giờ phút này ăn ở trong miệng, chỉ có mùi vị này mới là thứ anh ấy muốn ăn, bỏ qua một món ăn, mẹ vẫn sẽ làm cho anh ấy lần nữa, bỏ qua người này, rốt cuộc không còn cơ hội để quay lại, hối tiếc không kịp, nhưng lại không thể làm gì.
"Bác gái, món thịt kho tàu này béo mà không ngán, ăn thật sự ngon." Bình thường bữa tối Tần Du ăn rất kén chọn, lúc này ngay cả thịt mỡ cũng ăn hết.
Lão Tống đã đưa đũa gắp miếng thứ hai: "Tay nghề của bác gái của cháu rất tốt, ngoại trừ lúc anh Thư Ngạn của cháu về nhà, cơ bản bà ấy cũng sẽ không động tay. Bác quanh năm suốt tháng hiếm khi trở về, cũng không thấy bà ấy làm cho bác ăn."