Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 223

Trương Phúc Hỉ mời người của bộ phận bất động sản ra ngoài: "Bộ phận chúng tôi phải họp sớm, không rảnh nói chuyện phiếm với các cậu."

Tần Du quay về văn phòng cầm notebook lên, lật đến nội dung ghi chép trước kỳ nghỉ của cô: "Các anh em, các anh điều động lại cảm xúc làm việc giúp tôi đi, để chúng ta mau chóng tiến vào trạng thái làm việc. Trước tiên tôi sẽ thuật lại nội dung công việc trước khi tôi nghỉ phép một ngày..."

Triệu Đại Tường ra khỏi bộ phận đại lý máy dệt mới giật mình nhận ra, rõ ràng anh ta có thể cãi lại Tần Du, lời anh ta nói không phải lời đồn, tất cả đều là sự thật, không tin có thể bảo ông chủ Niên chứng minh, chỉ là lúc này cửa bộ phận đại lý máy dệt đã đóng lại.

Ở đầu cầu thang, phu nhân Smith và Bob vừa trò chuyện vừa đi lên, nhìn thấy mấy người của bộ phận bất động sản đang đứng trước cửa bộ phận đại lý máy dệt.

Tuy rằng cửa hàng tây Minh Thái là cửa hàng tây lấy thương mại và bất động sản làm chủ, không giống với cửa hàng tây Di Hòa và Thái Cổ có nhà xưởng để vận chuyển hàng hóa, thời gian làm việc được quản lý vô cùng nghiêm ngặt, ở đây các quản lý có thể tự do sắp xếp, tầng lầu bên dưới cũng có thể tự do ra vào, thế nhưng lúc trước Bob tới bộ phận bất động sản tìm người, phát hiện mới giữa trưa khoảng mười một giờ mà nhân viên thâm niên gần như đã chạy hết, trong lòng rất tức giận.

Anh ấy giơ tay nhìn đồng hồ: "Zhao, cậu làm gì ở đây?"

Triệu Đại Tường trả lời thế nào? Thậm chí anh ta còn không tìm ra lý do: "Tôi lập tức xuống ngay."

Triệu Đại Tường bước nhanh xuống dưới, những người khác cũng đuổi theo, chỉ có Phương Mông không nhanh không chậm, Bob hỏi: "Fang, đã xảy ra chuyện gì?"

Có cách nói của Tần Du, Phương Mông liền tham khảo: "Trưa thứ sáu, Zhao và ông chủ của một nhà máy xây dựng mà chúng tôi hợp tác ra ngoài ăn cơm. Đúng là lần anh tìm tôi ấy. Anh ta nghe ông chủ của nhà máy xây dựng nói một vài lời bàn tán không tốt về quản lý Tần, sau khi về cửa hàng tây, anh ta trắng trợn nói ra trong phòng làm việc, tôi phản bác lại anh ta, hy vọng anh ta đừng nói mấy lời không đúng sự thật như thế..."

"Những lời nói không đúng sự thật nào?" Phu nhân Smith hỏi.

"Là mấy lời bàn tán về phương diện cá nhân của quản lý Tần, tôi không muốn nhắc về cuộc sống cá nhân của cô ấy, chỉ là có một số người nói quản lý Tần không phải dựa vào năng lực của bản thân cô ấy, mà là dựa vào quan hệ, mới có thể ngồi vững vị trí quản lý bộ phận đại lý máy dệt."

"Được, tôi hiểu rồi." Bob nói với Phương Mông: "Cậu đi xuống thông báo rằng, mười giờ hôm nay tất cả mọi người tập trung hết ở bộ phận chờ, có chuyện quan trọng cần tuyên bố."

"Được." Phương Mông bước nhanh xuống lầu.

Bob gõ cửa phòng đại lý máy dệt, Trương Phúc Hỉ mở cửa.

Bên trong Tần Du đang thảo luận với nhân viên bộ phận, thấy Bob và phu nhân Smith đang đứng ở cửa, dùng ánh mắt hỏi thăm, Bob vẫy tay bảo cô đi ra.

"Cô họp xong thì sớm tới tìm tôi." Bob nói với cô.

"Được." Tần Du xoay người tiếp tục quay về bộ phận, bản thân cô rời đi một tuần, vấn đề có hơi nhiều, ở niên đại không có email và phần mềm nhắn tin tức thời, giao tiếp không thuận lợi, dẫn đến hiệu suất thấp.

Phu nhân Smith và Bob cùng nhau lên lầu, bà ấy than thở: "Phụ nữ muốn được công nhận thực sự quá khó khăn, một người phụ nữ xuất sắc như vậy, vẫn sẽ bị nghi ngờ."

"Cho dù là phương Đông hay phương Tây thì phụ nữ rất ít khi tham gia vào công việc. Tuy nhiên, đế chế Anh ngày nay là của Nữ hoàng Victoria."

Nữ hoàng Victoria với tư cách là vị vua trị vì lâu nhất nước Anh, cũng là vị vua đưa nước Anh đến vinh quang vô thượng, cho nên rất được người Anh kính yêu.

 

Bob đưa phu nhân Smith lên lầu, đứng trước cửa phòng làm việc của bà ấy: "Nửa năm trước bà còn là một người phụ nữ đang hoang mang do dự, nhưng bây giờ bà là một bà chủ đáng để trung thành".

"Bob, cảm ơn anh đã cùng tôi vượt qua những thời khắc khó khăn nhất!"

"Bà khách sáo rồi."

Mặc dù mọi người trong văn phòng đều biết rằng Triệu Đại Tường là một tên quản lý vô tích sự, nhưng không ai dám chế giễu anh ta, cũng kệ không lên tiếng.

Phương Mông bước vào, phá vỡ sự yên tĩnh "Bob dặn, mười giờ mọi người ở lại văn phòng, có chuyện quan trọng cần tuyên bố."

"Chuyện quan trọng? Hay là muốn tuyên bố chuyện quản lý mới sẽ thay thế quản lý Charles đã từ chức từ mấy ngày qua? Chắc chắn là không kịp tìm người ở bên ngoài, ít nhất tôi vẫn chưa thấy thông báo tuyển dụng trên báo. Vậy là nội bộ rồi. Bây giờ người cũ của các bộ phận khác thì chắc chắn bà Dương sẽ không chọn. Còn những người mới, cũng chỉ mới bắt đầu, không thể chuyển giao, vậy chỉ có thể đề cử người trong nội bộ chúng ta mà thôi."

Triệu Đại Tường cho rằng phía trên quả thật là không có ai, chỉ là anh ta rất hối hận, vì vừa rồi bị Bob và bà Dương bắt gặp trên tầng. Nghĩ lại, khi đó bà Dương cùng Bob vừa mới tiến vào, cũng chưa tới thời gian đi làm, chắc là cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.

Bởi vậy, tất cả mọi người đều nhìn vào đồng hồ và chờ đợi kết quả cuối cùng, không hồi hộp, nhưng vẫn mong nhận được sự xác thực.

Chủ công ty xây dựng trước đây đã từng bị Hà Cường lừa, lần này ông ta đã khôn ngoan hơn, ngoại trừ việc thể hiện là anh em thân thiết với Triệu Đại Tường ra, ông ta còn tìm được một nhân viên khác, với hy vọng người đó có thể nói cho ông ta về những thay đổi phát sinh trong cửa hàng tây.

Lúc này nhân viên vừa biết được tin, liền lập tức gọi điện cho giám đốc Tuyên, giám đốc Tuyên báo cáo với ông chủ Niên, ông chủ Niên nói: "Vậy thì cứ đợi đi."

Ông chủ Niên căng thẳng chờ tin tức từ Minh Thái. Nhà máy dệt Hải Đông, gần đây muốn thanh lý hàng tồn kho, về phía đối ngoại nói là để cải thiện chất lượng sản phẩm trong nước.

Vì giá rẻ nên thương buôn khắp cả nước mua hàng rất nhiều, hàng tồn kho nhanh chóng bán hết, hiện tại dây chuyền vải dệt đang liên tục được chạy sản lượng.

"Người ta ước tính rằng đi qua kênh mương sẽ mất bảy hoặc tám ngày. Nhưng việc vận chuyển hàng hoá không nhanh như vậy." Tống Thư Ngạn nói với cha mình.

DTV

"Phải tranh thủ nắm lấy."

"Con muốn gọi điện thoại cho Tần Du, sau đó xem cô ấy có rảnh không, có thể đến đây để xem xét tình hình. Trong việc thực hiện vẫn còn có những sai lệch, chúng ta cùng nhau xem làm thế nào để sửa chữa những sai lệch này." Thực tế có ba anh ấy ở đây, chỉ nhìn vào tình huống khiến Trần Hoa Bình sợ đến són ra quần ngày hôm đó sẽ không ai dám lên tiếng, nhưng Tống Thư Ngạn lại thật sự muốn kiếm cớ gặp Tần Du.

"Con bé xin nghỉ phép một tuần, sợ con bé đi làm trở lại thì sẽ còn nhiều việc phải làm nữa, cứ để con bé giải quyết chuyện của mình trước, đến khi con bé sắp tan làm thì gọi điện thoại hỏi xem nó có đến được hay không? Nếu con bé rảnh thì đến đón mẹ con, buổi tối chúng ta cùng nhau đi ăn cơm tây, cho mẹ con thưởng thức món mới"

Vợ ông ấy đi rồi, Tống lão gia luôn cảm thấy trống vắng, nên muốn tìm một cơ hội cùng bà ấy trò chuyện, nhưng không thể hôm qua vừa mới gặp mặt, hôm nay lại đi tìm bà ấy được? Nhưng có Tần Du làm cớ, cũng hợp tình hợp lý.

Cứ như vậy, hai cha con ăn ý với nhau, hai người đi bộ đến công trường của nhà máy mới, nơi những người thợ xây đang ốp tường.

"Tiến độ ở nhà máy dệt Hải Đông thế nào rồi?" Tống lão gia hỏi Tống Thư Ngạn."Không thì buổi trưa hai cha con mình đến nhà máy dệt Hải Đông xem thử? Hôm nay Phó Gia Thụ chắc chắn cũng ở trong nhà máy. Cậu ấy nói rằng máy mới rất ổn, hơn nữa phải tận mắt thấy mới tin được đúng không?"

"Được"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận