Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 295

Đêm lạnh như nước, Tần Du mặc lễ phục bị gió thu lạnh lẽo kích thích, ngược lại khiến cô hơi tỉnh táo, cô trông thấy một người tựa trên lan can, thì ra là Hồ Thụy Hồ nhị thiếu.

Gần đây Hồ nhị công tử phiền não đầy đầu, mà phiền não của anh ta hẳn là có quan hệ với cô, hôm đó phu nhân của anh ta cùng em gái dẫn theo Phương phu nhân tới Hằng Nga, trùng hợp cô đang ở Hằng Nga, tiện thể đề cử cho phu nhân của anh ta một kiện váy liền thân lại trang điểm cho phu nhân của anh ta.

Không nghĩ tới Hồ Tứ tiểu thư về đến nhà thêm mắm dặm muối trước mặt mẹ nói đến chuyện này, Hồ lão thái thái lại nói với Hồ Nhị công tử sao vợ anh ta lại ở chung hòa hợp với Tần Du, quả thật là tội không thể tha.

Hồ Nhị công tử không hiểu chân tướng sự thật, oán trách vợ mình một hồi, Thẩm Bảo Phượng vốn là tiểu thư, từ nhỏ được mọi người yêu chiều lớn lên, vì tiền đồ của đàn ông nhà mình, bà xã giao với phu nhân của cấp trên, dưới trường hợp như vậy chính là không tốt cũng phải nói cho xong, huống chi còn là rất tốt. Ngược lại là Hồ tứ tiểu cô nương này, nói chuyện làm việc không có khuôn khổ, không biết nặng nhẹ. Thẩm Bảo Phượng cãi nhau với chồng, dù sao cuối cùng là trong cơn tức giận Thẩm Bảo Phượng bỏ đến Nam Kinh.

Sau đó các phu nhân tham quan Hải Đông và Hằng Nga, đồng thời ủng hộ việc thành lập cơ sở sản xuất nội địa, nhưng Hồ Nhị lại cãi nhau vì vợ anh ta mặc một chiếc váy nội địa rẻ tiền.

Vốn đây chỉ là một chuyện gia đình mâu thuẫn, nhưng bởi vì Thẩm Bảo Phượng chạy về nhà tố khổ, mà trong nội dung tố khố có một chỗ Hồ lão thái thái không làm rõ tình huống, lấy ân oán cá nhân để phủ định hi vọng quyết tâm nâng đỡ hàng nội địa, Hồ Thụy là một thanh niên anh tài tiền đồ như gấm tương lai đầy hứa hẹn trong chính phủ cũng không hiểu hay sao?

Huống chi Thẩm Bảo Phượng tiếp tục làm Hồ thái thái hay là ly hôn còn không biết được, làm cho bây giờ Hồ Nhị ít nhiều cũng rơi vào lúng túng.

Tần Du nghe Trần Lục tiểu thư nói chuyện này, Tần Du về nhà đã nhắc đến trên bàn ăn nhà họ Phó, Phó lão gia dặn dò phu nhân biết chớ nói ra ngoài, mặc dù nhà họ Phó cũng không sợ gì Hồ Thụy này, nhưng không cần thiết chặt lưỡi người ta.

Tần Du quay người muốn rời khỏi, Hồ Nhị thiếu sau lưng cô kêu một tiếng: "Tần tiểu thư, trò chuyện hai câu chứ?"

DTV

-

Liên quan đến "Đạo luật thu mua bạc", các chị em quan tâm có thể tìm kiếm các bài viết liên quan. Đây là biện pháp mà Mỹ áp dụng để đối phó với cuộc Đại suy thoái, cũng chính vì biện pháp này mà trong quá trình vận chuyển những đoàn thuyền chở bạc từ Trung Quốc sang Anh và Mỹ kéo sụp nền công nghiệp vốn đã yếu kém vào những năm 1935. hàng nghìn xí nghiệp ở Thượng Hải và hơn hai mươi ngân hàng phải đóng cửa.

Tần Du bị Hồ Thụy gọi lại, Hồ Thụy nhìn qua có chút tiều tụy, nhưng mà như vậy thì có liên quan gì tới cô?

Trước đó bọn họ không có qua lại gì, tương lai sau này cô cũng không muốn có giao tình gì với anh ta.

"Rất xin lỗi, tôi không có hứng thú!" Tần Du quay người đi vào trong.

"Vừa rồi lúc Tần tiểu thư nói chuyện trên trời dưới đất với mấy vị giám đốc ngân hàng, có quan hệ thân thiết với họ sao?"

Tần Du nhìn anh ta: "Thì sao? Có liên quan gì tới anh không?"

Hồ Thụy cười khẽ, khẩu khí tràn đầy bi thương: "Dưới xa hoa trụy lạc, cuồn cuộn sóng ngầm. Tần tiểu thư, không kể hiềm khích lúc trước giúp nhà họ Tống, chẳng lẽ không phải là hướng về ngành công nghiệp của quốc gia sao, không có hỗ trợ tài chính thì ngành công nghiệp quốc gia có thể sụp đổ chỉ sau một đêm."

Hồ Thụy chống đỡ lan can: "Cái gì gọi là tài chính? Tiền bạc lưu thông gọi là tài chính. Thảm án ở Tế Nam thương vong vạn người, nhưng một khi xảy ra chiến tranh tiền tệ thì là đao s.ú.n.g vô hình, khả năng số người thương vong không chỉ là con số này. Tần tiểu thư hiểu đúng không?"

Phó Gia Thụ cầm một chiếc áo choàng đi từ bên trong ra: "Thời tiết lạnh mà em cứ đứng bên ngoài như vậy à?"

 

Sau khi Phó Gia Thụ giúp cô khoác áo choàng lên, muốn ôm cả cô đi vào trong, Hồ Thụy ở sau lưng nói: "Tần tiểu thư, vừa rồi cô cũng nghe được, sự thịnh vượng của Mỹ trong mười năm qua là một sự thịnh vượng biến dạng, đó là sự thịnh vượng của ngành công nghiệp, trên tiền đề là hiệu quả đã được cải thiện rất nhiều, thu nhập của người lao động không tăng lên mà hiệu quả hoạt động của nông nghiệp thậm chí còn tệ hơn, cũng như hệ thống ngân hàng của họ, các ngân hàng nhỏ độc lập hoàn toàn không có khả năng chấp nhận rủi ro, một khi xảy ra chen nhau đổi tiền rất dễ dàng xảy ra giẫm đạp liên tục, một khi xuất hiện rủi ro...

Tần Du đứng ở đó nghe anh ta nói về dự đoán tương lai, rủi ro từ nước ngoài truyền đến trong nước: "Trung Quốc là quốc gia lớn duy nhất trên thế giới có đơn vị tiền tệ gốc là bạc, dân số đông nhất, tình hình chính trị không ổn định, giá bạc giảm mạnh thì ảnh hưởng sẽ lan rộng đến đâu? Hơn nữa chúng ta vẫn còn quá nhiều nợ nước ngoài phải trả..."

"Hồ tiên sinh, trong giả thiết bạc trắng sẽ giảm mạnh, nhưng nếu nó giảm mạnh, nó thực sự có thể có lợi cho Trung Quốc."

"Không phải, lợi ích này, giống như sự thịnh vượng của Mỹ là lợi ích với một cuộc khủng hoảng lớn... Trong tương lai, nông nghiệp có thể bị ảnh hưởng đầu tiên và chỗ của chúng ta sẽ là nơi chuyển giao rủi ro và khủng hoảng, nếu những người khác vùng dậy, chúng ta sẽ bị kéo sâu vào thảm họa".

Trong đầu Tần Du xuất hiện một bài học đã học ở đời trước khi còn bé [Thu nhiều hơn năm ba đấu]

Dưới ngòi bút của Diệp tiên sinh, những người nông dân trong [Thu nhiều hơn năm ba đấu] vào thành bán lương thực, lại phát hiện giá lương thực giảm lại giảm, đã từ mười lăm mười sáu đồng giảm còn năm sáu đồng, bán lương thực được mấy đồng tiền, muốn mua cho con gái hai miếng vải cũng không mua nổi. [Thu nhiều hơn năm ba đấu] còn chưa đủ giao tiền tô thuế, nợ cũ còn chưa hết nợ mới lại tới.

Cho nên anh ta nói rất đúng, vào đầu những năm 1930. sự sụp đổ kinh tế bắt đầu ở nông thôn.

"Vậy thỉnh giáo Hồ tiên sinh, anh anh có biện pháp phòng ngừa nào sao?"

"Không có, cho dù là bây giờ hay là tương lai thì tôi cũng không có cách nào đề phòng, nhưng mà tôi vẫn muốn làm chút gì đó."

Nếu như anh ta nói ba hoa chích chòe thì Tần Du có thể đi ngay, nhưng mà lời của anh ta nói vô cùng chân thành, Tần Du đứng đấy nhìn anh ta, Hồ Thụy cũng đối mặt nhìn cô.

Phó Gia Thụ tiếp lời đầu tiên: "Hồ tiên sinh, để chúng tôi thương lượng với cha trước một chút, nghe ý tứ của ông ấy."

"Cảm ơn!"

Tần Du bị Phó Gia Thụ dẫn về sảnh lớn, dưới đèn thủy tinh, trong sàn nhảy y hương tấn ảnh, trang phục đẹp đẽ.

Thật vất vả nhịn đến khi vũ hội kết thúc, Tần Du ngồi lên ghế lái phụ, sự lo lắng trong lòng cũng chưa vơi đi, tâm tình vô cùng sa sút, Phó phu nhân lên xe, trong bụng là một đống lời muốn nói: "Nhà họ Hồ này đến c.h.ế.t cũng không đổi, lại muốn gả con gái cho Đại thiếu gia nhà họ Hoàng, trước đó muốn tìm Gia Thụ nhà ta, bác cũng suy nghĩ nhiều, bây giờ lại đến Đại thiếu gia nhà họ Hoàng, kia là không sợ đứa con gái bị vứt bỏ."

Nghe thấy bác gái nói lời này, Tần Du chỉ cảm thấy có chút đồng tình với Hồ Thụy vừa rồi lại hoàn toàn biến mất.

Nghe thấy Phó Gia Thụ nói: "Cha, hôm nay chúng con có hàn huyên vài câu với Hồ Nhị."

"Trò chuyện cái gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là anh ta hi vọng nhà họ Phó chúng ta có thể chống đỡ cho anh ta." Tần Du nói với bác trai, tiện thể híp mắt nhìn Phó Gia Thụ.

Có biểu cảm nào của Tần Du mà Phó Gia Thụ không hiểu, đây là cô vợ trẻ không cho phép anh nói.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận