Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 285

Tống lão gia nhìn bà ấy bỏ ra mấy ngàn đại dương ra mua đồ mà không chớp mắt một cái, lúc ấy còn nghĩ, của hồi môn của bà là của của bà, nhưng Thư Ngạn khác Thư Hoa khác, ông ấy cũng mua hai bộ trang sức cho con dâu, mặc kệ con dâu có biết hay không, tóm lại là cha mẹ chồng không thiên vị, ai cũng thương con dâu.

Nhớ tới con dâu, ông ấy lại nhớ tới lời Tiểu Du nói với mình trong lần đưa bà năm về quê, lần đó Minh Ngọc vì để bà ba không quậy mà cho năm mươi đồng đại dương tới Hàng Châu, lúc ấy chỉ cảm thấy bà ba không hiểu chuyện, bây giờ đã biết, mấy cái thứ kia làm Minh Ngọc ngột ngạt từng giây từng phút.

Thảo nào Minh Ngọc muốn ly hôn, bây giờ sắc mặt trở nên rất tươi tắn lắm, ngay cả tóc bạc cũng biến thành đen, tất cả đều là do đám xúi quẩy ông ấy rước về gây ra.

Đại cô thái thái là người ở góa, bao nhiêu năm nay không mua mấy thứ này. Bà cười lạnh: "Hừ! Mấy cục cưng kia của em vừa thiển cận vừa không có đầu óc, có thể moi được chút nào thì hay chút ấy, em cho rằng bọn họ đòi em được thì sẽ không đòi vợ em sao? Ngoài ra, còn có mấy đứa nhỏ cảm mạo ho khan này nọ, lúc thằng nhóc Thư Hoài nhà em còn ở trong bụng mẹ, mỗi tháng đã phải tốn bốn năm chục tệ đại dương. Có phải em cảm thấy bốn, năm chục tệ đại dương không nhiều? Nhưng con cái em đông, trong nhà nhiều người, chuyện này một chút, chuyện kia một chút, gom lại thành ra không ít. Chị nói với em, một ngàn tệ đại dương thật sự đủ tiêu một tháng, mấy tháng đó đa phần là vợ cậu bù tiền vào. Chị không biết sao cô ấy lại không nói với em? Chẳng lẽ nói ra em còn không cho?"

Bác sĩ người nước ngoài đang kiểm tra sức khỏe cho chị mình, Tống lão gia nhớ lại ban đầu Minh Ngọc cũng có nói với ông một ngàn tệ không đủ dùng, ông lại nêu ví dụ cho bà ấy, phụ nữ trong nhà ông chủ Hạng đều tự thêu thùa may vá quần áo, hơn nữa chưa bao giờ lãng phí. Sau đó, bà ấy không nói nữa. Ông bèn cho rằng đã giải quyết được rồi, không ngờ cách bà giải quyết chính là lấy của hồi môn của mình bù vào? Chẳng lẽ Tống Thế Phạm ông còn thiếu chút tiền ấy, phải dùng tiền của vợ mình để nuôi vợ lẽ? Vấn đề là quả thật vợ mình đã từng nhắc tới, nhưng ông không đưa.

Chị cả còn chưa kiểm tra xong, bà Trương đã thở hồng hộc chạy vào, thấy Tống lão gia lập tức kêu lên: "Lão gia, bà nhỏ của ông bị bắt đến phòng tuần bộ rồi!"

"Xảy ra chuyện gì?" Tống lão gia hỏi.

Bà Trương cong eo thở phì phò, lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Sao tôi biết đươc? Tôi đang tháo chăn giặt ở nhà, má Lưu tới nhà tôi nói tam di thái và ngũ di thái đánh nhau, nhị di thái ở bên cạnh xem đến vui vẻ cũng không biết khuyên một tiếng, Tam di thái kêu cứu mạng, người ta cứu bà ấy đến phòng tuần bộ luôn rồi, bây giờ người của phòng tuần bộ tới nhà, người đánh nhau và người xem đánh nhau lại co đầu rụt cổ."

Tống lão gia hai đầu không rảnh lo, chỉ có thể bảo: "Bà Trương, bà ở lại đây với đại cô thái thái, tôi đi xử lý vụ này."

Tống lão gia nói xong định cho chút tiền, bà Trương lại nói: "Tôi có rồi."

"Được!"

Tống lão gia chạy ra ngoài, kêu tài xế Đường lái xe đưa ông về nhà trước.

Chuyện nhà họ Hồng mới qua mấy tháng, sau lưng bọn họ là nhà giàu, cũng là di thái thái bị bắt đến phòng tuần bộ, lần này không phải lão gia bị hạ độc chết, nhưng ai cũng muốn biết lần này tới lượt người nào gặp chuyện?

Ngoài cửa đầy người tụ tập hóng chuyện, tài xế Đường liều mạng bóp kèn, vệ sĩ của nhà họ Tống chạy đến dạt người ra mới có đường cho xe chạy vào.

Tống lão gia từ xe trên bước xuống, vừa bước vào nhà, bà năm đang khóc sưng mắt lập tức nhào tới, tiếp tục dâng nước ngập Kim Sơn*: "Lão gia... Là chị ba đánh em trước em mới đánh lại, còn ác nhân cáo trạng trước, rêu rao chuyện xấu trong nhà ra bên ngoài."

*Bạch Xà dâng nước ngập Kim Sơn Tự

Tống lão gia đẩy bà năm ra. Thu nhập một tháng của cảnh sát tuần bộ còn ít hơn công nhân trong nhà máy, cảnh sát nọ vì muốn kiếm chát mà lâng la đi tới nói: "Tống lão gia, Tam di thái trong nhà ngài chạy tới phòng tuần bộ báo án nói có người muốn đánh c.h.ế.t bà ấy, chúng tôi đã nhận vụ án này rồi. Bây giờ cũng chỉ đến để tìm hiểu chút tình huống mà thôi."

 

Tống lão gia cho mấy cảnh sát mười tệ đại dương uống trà, đây vốn dĩ là người trong nhà cãi nhau, không coi là chuyện lớn, lúc lên xe của phòng tuần bộ thì thấy bà ba mặt xanh xanh, tím tím, tóc như tổ chim.

Bà ba nhìn thấy ông Tống cũng tủi thân không chịu nổi: "Lão gia, tôi sắp bị bà năm đánh c.h.ế.t rồi."

Tống lão gia không nói gì, chỉ dẫn bà ba ra khỏi phòng tuần bộ, lên xe, bà ba còn đang khóc: "Lão gia..."

"Cái đệt mẹ nó!" Lần đầu tiên Tống lão gia chửi tục tiếng bản địa của người Ninh: "Sao mấy bà không đánh tiếp đi? Đánh chết, tôi quấn chiếu rách ném xuống sông Hoàng Phố."

Trước giờ bà ba chưa từng thấy Tống lão gia đáng sợ như vậy, cuộn tròn trong xe không dám hó hé gì nữa.

Chờ bọn họ lên xe về đến nhà, trước cửa Tống công quán đã bị bao vây chật như nêm cối, xe chạy vào nhà họ Tống, ngũ di thái sợ mình bị chụp mũ cái tội cậy sủng mà kiêu, muốn đánh c.h.ế.t Tam di thái nên đã gọi phóng viên tới để giải thích đầu đuôi ngọn ngành, mà điểm quan trọng nhất chính là Tam di thái tức giận mắng Nhị di thái rằng tám trăm đồng đại dương khiến mọi người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, sau khi hai người kia cãi nhau, lúc ấy mình đã có thai sắp năm tháng đến khuyên can, bị Tam di thái đẩy ngã xuống đất đẻ non mới kết oán.

Nhị di thái lại không muốn gánh cái tội danh khiến mọi người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm này đâu, đương nhiên là có lời muốn giãi bày: "Lão gia chỉ cho bấy nhiêu đó, tôi cũng chẳng có cách nào, một nhà ba mươi nhân khẩu phải ăn phải mặc, tám trăm đại dương làm sao mà đủ? Trước kia lúc còn thái thái là một ngàn đại dương! Cũng đâu có đủ..."

Tống lão gia vừa vào cửa đã nghe trúng câu này, rống lên: "Im miệng!"

DTV

Tất cả mọi người không ai dám nói tiếp nữa, Tống lão gia nhìn vệ sĩ trong nhà: "Ai cho các người thả bọn họ vào?"

Vệ sĩ không dám nói gì, chẳng phải di thái thái cho bọn họ vào sao? Nếu có bà Trương ở đây, đương nhiên bà ấy quyết đoán không nói hai lời. Không có bà Trương, má Lưu là người hay lưỡng lự, dù sao má Lưu cũng chỉ là một bà già bình thường mà thôi.

Tống lão gia đuổi phóng viên ra ngoài, đóng cửa lại, lúc này hận không thể tiễn hết đám người này đi.

Một đám phụ nữ không có đầu óc, tốt xấu gì Thư Hoa cũng từng được ông cho đi học nhiều năm, vậy mà cũng không biết suy nghĩ? Tống lão gia đá con trai: "Mẹ kiếp mày không khuyên can mà còn hùa theo bà ấy?"

Thật oan uổng cho tống Thư Hoa, anh ta chỉ là con cháu, mẹ kêu tới Thượng Hải thì cũng chỉ có thể tới. Dù sao mẹ mình cũng không biết đường đi, huống chi còn có đại cô mẫu chưa bao giờ ra khỏi cửa.

"Con..."

Tống Thư Hoa chưa kịp giải thích, Tống lão gia đã cầm gậy nện lên người anh ta, Tống Thư Hoa chỉ có thể nghiêng người tránh.

Nhị di thái thấy con trai bị đánh, chạy qua bảo vệ: "Lão gia, Thư Hoa có làm gì sai đâu? Nó chỉ chạy đi Thượng Hải một chuyến với người mẹ không bước chân ra khỏi nhà bao nhiêu lần là tôi thôi, nó sai chỗ nào? Lão gia ghét nó, cho nên muốn đánh c.h.ế.t nó sao?"

Bà hai nước mắt đầy mặt ngửa đầu nhìn Tống lão gia, Tống lão gia nhìn gương mặt đã lớn tuổi vẫn thanh tú như trước kia, nhớ tới năm đó vì theo đuổi người này mà thuê nhà cách vách, trèo tường đi tìm. Những chuyện năm xưa hiện lên rành rành trước mắt, cây gậy trên tay không đánh xuống nổi nữa, đúng vào lúc này, trong đầu ông bỗng vang lên một câu của Minh Ngọc: "Hai người giống như hai con dòi lớn uốn éo."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận