Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 266

Hình hội trưởng quay đầu hỏi Tống lão gia: "Ông chủ Tống, có ý kiến gì với trạng thái trước mặt?"

Ngón tay Tống lão gia chống huyệt Thái Dương: "Giống như phá giá dệt Đông Dương năm dân quốc thứ mười một. Tôi kiến nghị mọi người rút chiến tuyến lại, nghĩ cách sống sót."

Ông chủ Lỗ khẽ cười một tiếng: "Ông chủ Tống là người từng trải, thật ra cũng phải nói với mọi người, làm sao co rút chiến tuyến lại, làm sao nghĩ cách sống sót?" Nghe thấy lời này, mặt Tống lão gia nghiêm lại: "Thật là nực cười, ông chủ Lỗ cấu kết với người Đông Dương, muốn áp chúng ta suy sụp, chẳng lẽ lúc này tôi còn phải nói cho ông nghe cử động của mình à?"

"Ha ha ha..." ông chủ Lỗ cười ra tiếng nói: "Ông chủ Tồn gần đây nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, bên ngoài Thư Ngạn nhà các người đang cổ vũ thái thái của ông ly hôn với ông, ở bên trong địa vị của cậu ta và ông ở nhà máy Hải Đông ngang nhau. Những gì năm đó ông có thể sử dụng được, giờ này ngày này ông còn có thể dùng được sao? Ông chủ Tống, giờ phút này chỉ sợ là tượng phật đất qua sông cũng khó bảo toàn thân mình, không có hành động cũng rất bình thường. Thật ra cũng không cần để mặt mũi căng cứng, dù sao công tử nhà ông là người không đ.â.m vào chỗ khó thì không quay đầu lại, để cậu ta đánh rắm một lúc thì biết chỉ đọc sách thôi là không đủ, gừng càng già càng cay. Chẳng qua một đợt này, cũng để chúng tôi nhìn xem ông là Bồ Tát bùn hay là Phật gia thật?"

Ông chủ Lỗ vốn chính là đến xem Tống lão gia có phản ứng gì, giờ phút này thấy ông ấy miệng cọp gan thỏ, còn gầy đi nhiều như vậy liền biết trong khoảng thời gian này ông ấy vô cùng lo âu, điều này làm ông chủ Lỗ yên tâm, ông ta đứng lên: "Chư vị, Lỗ mỗ chỉ làm việc dựa theo quy tắc thương nghiệp, nhưng chư vị nói Lỗ mỗ thành phản đồ, Lỗ mỗ cũng không thể nói gì hơn. Vậy thì cáo từ! Gặp nhau trên thương trường, tất sẽ không lưu tình, các vị trân trọng!"

Ông chủ Lỗ mang theo tươi cười kéo cửa rời đi, nhìn cửa đóng lại, trong lòng nhóm các ông chủ âm thầm thở dài, trải qua một đợt kia ai cũng đều biết, không có ông chủ Lỗ thật sự còn có những người khác, mà cũng không thể bài trừ chuyện tự người Đông Dương làm ra chuyện đó. Dù sao đây đều là những thứ bọn họ phải đối mặt.

Thương lượng tới lui, đối sách vẫn là tăng thu giảm chi, Khai Nguyên gặp phải chính là chuyện vây bổ của vải Đông Dương, chuyển hàng đi đâu? Thảo luận thế nào cũng không nói rõ được lý do, đến cuối cùng ăn cơm cũng không còn tâm tư mà ăn, chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

Tống lão gia đi xuống dưới lầu, mặt ông chủ Hầu u sầu, ông ấy đi qua vỗ vỗ vai ông chủ Hầu: "Hai anh em chúng ta cùng nhau đi ăn bữa cơm, trò chuyện chút?"

"Được thôi!" Ông chủ Hầu gật đầu đồng ý.

Hai người tìm một tửu lầu ngồi xuống, Tống lão gia gọi năm sáu món đồ ăn, một hồ rượu hoa điêu, lấy điếu thuốc ra hút: "Lão đệ, ông có tính toán gì?"

"Khó đấy! Thân Minh mới có chút quy mô như vậy, làm sao có thể đỡ được, hiện tại nhà máy có hơn hai trăm công nhân, bên trong có một nửa bốn năm mươi tuổi, đều là đi theo cha tôi từ mười mấy tuổi tiến vào nhà máy làm đến bây giờ, thật ra biện pháp tốt nhất chính là hung hăng chuyển nhà máy. Chỉ là những công nhân già đó, mà cái nhà máy này là tâm huyết cả đời của cha tôi."

"Thân Minh là nhà máy in nhuộm sớm nhất Bến Thượng Hải, tôi và Hầu lão gia cũng tương giao nhiều năm, một năm kia Hoàng Hà đoạt hoài vào biển, Giang Bắc lan tràn, công nhân cũ nhà các người phần lớn đều là được cha ông thu lưu."

"Đúng vậy! Nếu lúc này tôi chuyển ngành, làm sao có thể nói với cha?" Ông chủ Hầu nghĩ đến đây hốc mắt hàm chứa nước mắt: "Chỉ là mặc dù tôi nguyện ý chống đỡ thì có thể kéo dài được bao lâu?"

"Đây là ý nghĩ của tôi. Có vài lời nói thôi! Có hơi không dễ nghe, cũng không phải là tôi cố ý làm Thân Minh thấp đi mà xác thật Thân Minh cũng tồn tại một vài vấn đề. Tôi nói việc nào ra việc đó, được không? Ông muốn nghe thì nghe một chút xem! Nếu không muốn nghe, hai anh em chúng ta hôm nay ăn một bữa cơm nói chuyện phiếm hai câu." Tống lão gia rót rượu cho ông chủ Hầu.

"Lão ca có cái gì không thể nói? Tôi nghe đây!"

"Đồ án in hoa của nhà máy Thân Minh thật sự không mới mẻ, điểm này ông thừa nhận chứ?"

 

"Nhận."

"Cho nên cho dù vải dệt thật sự dùng bền nhưng vải in hoa phải mới mẻ, cô nương đại tỷ mặc trên người xinh đẹp mới được, ông nói đúng không?"

 

"Đúng, sư phụ chế bản của chúng tôi, thật sự là sư phụ già."

"Còn có, trong nhà máy của các người vẫn quản lý theo kiểu cũ, truyền xuống từ cha ông, biện pháp quản lý giữa chủ nhân và người ở trung gian, đúng không?"

Ông chủ Hầu lắc đầu: "Tôi cũng muốn sửa, chỉ là ông biết công nhân cũ nhiều năm như vậy rồi..."

"Công nhân cũ coi nhà máy là nhà là chuyện tốt của Thân Minh, cũng là lý do hiệu suất của Thân Minh không cao. Nói như vậy, Thân Minh liền không có cách tránh thoát trận tai ương này."

"Đúng thật! Chỉ là cái này rất khó đổi mới ngay lập tức."

"Tôi ký với ông một hiệp ước, chúng ta lấy hai năm làm hạn định, tôi đến thuê nhà máy của ông, tôi cung ứng vải mộc trắng Hải Đông cho ông, tôi màn mấy sư phụ chế bản cùng với nhân viên quản lý vào trong nhà máy của ông, tôi đến quản, tôi đến nhuộm, vải được nhuộm ra nhập vào kho hàng của Hải Đông, làm vải dệt của Hải Đông đưa ra thị trường, nếu ông muốn giữ lại cái tên Thân Minh này, vậy Hải Đông tám phần, Thân Minh hai phần. Tôi có thể bảo đảm tám phần công nhân cũ tôi sẽ giữ lại, hai năm ông chỉ thu tiền thuê, thì thế nào? Né qua mấy năm nay, tất cả đều sẽ chuyển biến tốt đẹp."

"Lão ca, ông đây là có ý gì? Chẳng lẽ?"

"Nói như thế nào chứ? Con trai có bản lĩnh nhưng cũng là một cây gân, nhất định phải nháo quyền lợi công dân gì đó, lúc này làm lớn như vậy, người Đông Dương thừa dịp Hải Đông loạn, muốn mạng của Hải Đông! Tôi không thể nhìn tâm huyết của mình hủy trong tay của nó, nhưng bây giờ ông biết đó, bên ngoài nâng nó thành như vậy. Tôi nói cái gì, làm cái gì cũng là tư tưởng phong kiến, đều là không có tiến bộ. Tôi chỉ có thể tìm lối tắt, giữ lại một chút thực lực cho Hải Đông, làm như vậy, ít nhất thì Hải Đông còn có một bộ phận vải dệt tồn khó có thể cung ứng ra thị trường, ông nói có phải hay không?"

Nghe ông chủ Tống nói như vậy, ông chủ Hầu lắc đầu: "Tôi ấy à, thật sự không thay đổi gì, chỉ có thể giữ chút gia nghiệp này của cha. Lệnh công tử quá là gấp gáp."

"Chưa tới phút cuối mà thôi, không cho nó lăn lộn, nó cũng không nhận được giáo huấn." Tống lão gia thở dài một tiếng: "Ông quay về suy xét một chút, chuyện này đối với ông và tôi đều có lợi."

"Đa tạ lão huynh! Mặc kệ là quyết định gì, ngày mai tôi cũng sẽ đến nhà máy Hải Đông tìm ông."

Sau khi ăn cơm với ông chủ Hầu xong, Tống lão gia đi đường cũ đến cửa hàng Hằng Nga trên đường đến chùa Tĩnh An, xe dừng trên đường cái của công ty Hằng Nga.

Xuyên thấu qua tủ kính pha lê, Tống lão gia thấy vợ mình mặc áo váy the hương mùa hè như lúc ở quê, chỉ là kiểu tóc thay đổi, không phải là một cái búi tóc quy quy củ củ ở sau đầu, mà là kiểu tóc thời thượng của các phú thái thái trên Bến Thượng Hải, trên lỗ tai rũ xuống một viên trân châu, cổ thon dài có thể nhìn ra được, đang vừa nói vừa làm mẫu trước bàn thêu, dạy mấy tú nương.

Trên mặt bà ấy mang theo nụ cười ôn nhuận mà sung sướng, bà ấy dường như phát hiện ra ông ấy, nhìn về phía ông ấy, sau khi nhìn thấy ông ấy nụ cười tươi trên mặt dần dần thu hồi, lại thay vào bộ dáng nghiêm túc như ở quê...

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận