Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 253
Tống lão gia bị bỏ lại trong sân, nghe tiếng xe điện "keng keng keng" bên ngoài, ông ấy nên làm cái gì bây giờ?
Trong xe Tống Thư Ngạn nắm tay mẹ: "Mẹ, con đưa mẹ đi ăn bánh bao chiên và canh miến, chính là quán Phó Gia Thụ đưa Tiểu Du đi ăn."
Đêm qua lúc mắng cha anh ấy, nút thắt trong lòng Tống Thư Ngạn cuối cùng mở ra, Tần Du chọn Phó Gia Thụ không phải là lẽ bất di bất dịch sao? Nếu như không trải qua một lần như vậy, mình làm sao có thể thật sự hiểu được khổ?
Xe dừng ở đầu ngõ, cửa hàng điểm tâm sáng làm ăn rất tốt.
Người phụ nữ cầm vại tráng men tới gọi: "Ông Trương làm cho tôi hai phần đậu hũ tương, thêm bốn cái bánh bao chiên."
Người đàn ông mặc trường sam đeo kính đang ăn đậu hũ với bánh màn thầu trong lồng bánh nhỏ.
Trường sam: áo dài nam của Trung Quốc
Tống Thư Ngạn dẫn theo hai người chủ tớ cùng tài xế Đường ngồi xuống, anh ấy gọi bốn món hai canh, hai lồng tiểu long bao, bốn cái bánh bao chiên. Anh ấy rút đũa đưa cho mẹ anh cùng A Phương: "Mẹ, dì Phương, Ninh Ba chúng ta là ăn mì Diện Kết, thêm dầu đậu vào mì sợi, đây là bột mỳ kết hợp với miến, hương vị không giống nhau. Mẹ nếm thử xem!"
Thấy vậy mẹ anh ấy uống một ngụm canh: "Ngon lắm."
Có con trai toàn lực ủng hộ, Tống phu nhân nắm chắc trong lòng. Sau chuyện đó, bà ấy còn ngủ thêm hai giờ, ngược lại so với bình thường ngủ càng ngon hơn. Bây giờ này tâm trạng cũng không tệ, nói: "A Phương, ăn món bánh bao chiên này đi, cái đáy này rất thơm. Còn ngon hơn cả món Tiểu Du dẫn chúng ta ăn ở Hàng Châu."
"Hàng Châu cũng ngon lắm."
"Có thể là hôm đó bà đi mệt mỏi, cho nên ăn cái gì cũng ngon! Tôi vẫn cảm thấy nơi này ngon hơn." Tống thái thái tranh giành với A Phương.
Nghe nói như thế, Tống Thư Ngạn phát hiện làm con trai, anh ta không giống giống Phó Gia Thụ, động chút là: "Tôi phải đi nịnh bợ mẹ tôi."
Mẹ mình thì sao? Rất ít khi ra ngoài, cho nên mới vì một sạp hàng ở Hàng Châu mà cãi lại A Phương. Còn có thể cãi lại là tốt rồi, ít nhất chứng minh mẹ anh ấy không sao.
Quả thật, hai chủ tớ mặc dù ở nhà giàu có, bởi vì vẫn luôn ở nông thôn, lại chẳng mấy khi ra khỏi cổng, cho nên gần như không có cơ hội đi ra ngoài ăn những thứ này.
Gần đây ra khỏi nhà, ở lại chỗ Tần Du, Phó thái thái là một người thích ăn vặt đầu đường cuối ngõ, luôn muốn dẫn bà ấy ra ngoài, chỉ là Tống thái thái biết đôi chân nhỏ của mình, đi lại cực kỳ bất tiện, mang theo bà ấy, người khác cũng không thể chơi thỏa thích, cho nên phần lớn đều khéo léo từ chối. Phó thái thái thường xuyên mang một ít đồ về cho các bà, để cho bà ấy nếm thử hương vị, gần đây bà ấy ngược lại là ăn không ít mấy thứ này. Đương nhiên, tiểu long bao màn thầu mang về sao có thể ngon bằng tiểu lung bao màn thầu vừa mới ra lò ở đây được.
"Thư Ngạn, bây giờ đưa mẹ về chỗ Tiểu Du nhé? Bây giờ Tiểu Du chắc đang tập thể dục, còn chưa ăn sáng. Con mang cho bác Phó gái và Tiểu Du, còn có Ny Nhi nữa, có được không?"
Xác nhận mẹ không sao, Tống Thư Ngạn hạ quyết tâm, vui vẻ nói: "Bánh bao chiên và tiểu long bao đều mua về được, bọn họ có lồng trúc có thể mua đóng gói."
Tống Thư Ngạn đi mua bánh bao chiên và tiểu long bao, tiểu nha đầu trông sạp, cầm mấy cái lồng trúc to bằng miệng bát đi ra, bên trong trải lá sen khô, đặt bánh bao lồng nhỏ vào bên trong, lại đậy lá sen lại, mặt trên đặt một chữ đỏ, đậy nắp lại dùng dây thừng buộc chặt, cô gái nhỏ làm lưu loát như nước chảy mây trôi, vô cùng thuần thục.
Tống Thư Ngạn cầm lấy lồng nhỏ và bánh bao chiên đã được đóng gói cẩn thận, đưa cho tài xế Đường, chủ tớ bốn người cùng nhau lên xe, xe chạy đến đường Hà Phi, trẻ bán báo rao hàng: "Bán báo, bán báo! Tổng biên tập Nhuyễn Cước Giải của 'Tam nhật đàm' xin lỗi!"
"Bác Đường, dừng xe! Con mua báo." Tống Thư Ngạn kêu: "Mua báo!"
Anh ấy nhận lấy tờ báo giấy, mở ra xem, báo sáng sớm này ngược lại không nói chuyện nam nữ nữa, ngoại trừ đăng lời xin lỗi của tổng biên tập Mạc, còn viết một phần bình luận "Tống Thư Ngạn, một doanh nghiệp kiểu Đôn-ki-hô-tê".
Đọc xong, trong bài báo đều tràn đầy câu từ không coi trọng anh ấy, cho rằng nhà máy Hải Đông mù quáng nâng cao đãi ngộ công nhân, không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết, nhưng lại lật lại nói anh ấy giữ vững nội tâm hồn nhiên.
Ngày hôm qua, ở trên bàn cơm, có vài vị nhân sĩ thương nhân nói với cha anh ấy, muốn cha anh ấy khuyên nhủ anh ấy, không nên khư khư cố chấp, vì thế anh ấy còn cãi nhau với mấy vị kia.
Lúc ấy, bác Phó kéo cha anh ấy ra ngoài hút thuốc, hút thuốc xong trở về, cha anh ấy liền lôi kéo anh ấy cùng về nhà họ Phó tìm Tần Du thương lượng.
DTV
Bởi vì bác Phó đề nghị, dứt khoát nhân cơ hội này, làm cho người ta cho rằng cha con bọn họ có bất đồng rất lớn trên phương diện quản lý, mâu thuẫn gần như là không thể điều hòa, làm cho người Đông Dương nhìn thấy cơ hội hiếm có, liền đánh cược một phen lớn. Bác Phó nói Tần Du luôn có ý nghĩ kỳ diệu, muốn trở về nghe ý kiến của cô, ai ngờ lại gặp phải hai người...
Tần Du tối qua ngủ cũng không ngon, sáng sớm dậy yếu ớt ngồi trên ghế dài cạnh cửa, vừa ngồi vừa vuốt ve bụng Tiểu Hoàng.
Phó Gia Thụ ngồi xổm bên cạnh cô, vừa định xoa đầu chó thì Tiểu Hoàng bật dậy đứng lên chạy đi.
Ngay cả chó cũng nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ như Tần Du. Dù sao trách ai cũng không đúng, trách Phó Gia Thụ lúc nào cũng đúng, Tần Du quay lưng không thèm để ý đến anh, đều là do anh đi nháo ra chuyện, nếu anh không náo loạn như vậy, sớm xem lại bản lĩnh của mình, không bị Tống Thư Ngạn gặp được, thì mọi chuyện đã kết thúc. Như vậy Tống Thư Ngạn sẽ không bị kích thích mà bỏ chạy rồi ngã xuống, bác gái cũng sẽ không cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy con trai mình bị ngã rồi quay lại.
Lỡ bác ấy nhìn thấy con trai thương tâm như vậy rồi có ác cảm với cô quyết định không đến nữa thì sao. Bác gái không thể ở lại biệt thự nhà họ Tống, cho nên chỉ có thể một mình ở bên ngoài, hoặc là đi am ni cô niệm kinh, trước Tống Thư Ngạn có nói bác sĩ nói dì nhiều tâm tư, cơ thể yếu ớt, cần giải tỏa, nhưng chủ tớ các cô ở cùng nhau như thế sao giải sầu được.
Tần Du lo lắng cho bác gái nên chỉ có thể trút giận lên người Phó Gia Thụ, còn Phó Gia Thụ tối hôm qua đã bị cha anh nắm đầu giáo huấn một phen: "Cha với mẹ con không bao giờ nổi nóng quá ba tiếng, nói với con như thế mà con tưởng đợi ba tiếng à, là con đi dỗ dành ba tiếng đó, vậy nếu mẹ con phát giận bốn tiếng thì sao, thì liền dỗ dành bốn tiếng. Chứ không phải nói con đợi ba tiếng trôi qua. Ta như thế nào lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như con vậy."
Dù sao khi vợ giận, anh vẫn ở bên cạnh cô.
Tần Du bị anh chọc đến phát phiền, đẩy người ra: "Anh có thể đi ăn sáng."
Phó Gia Thụ quay người: "Chị Hoa, mang bữa sáng lên cho tôi, tôi cùng tiểu thư ăn điểm tâm với nhau."
"Vâng."
"Ai muốn ăn cùng anh."
Hai người đang trong bầu không khí không được tự nhiên thì ngoài cổng có tiếng còi ô tô vang lên, Tiểu Cường chạy ra ngoài mở cửa.
Tần Du nhìn thấy chiếc xe Ford của nhà họ Tống đi vào rồi dừng lại trước mặt họ, Tống Thư Ngạn ngồi ở phó lái đi xuống, A Phương cùng bác gái từ ghế sau đi ra.
Đây là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ bác gái muốn chuyển nhà, Tần Du bước nhanh tới: "Bác gái."
Tống Thư Ngạn đưa hộp thức ăn cho Phó Gia Thụ: "Tôi đưa mẹ đi ăn bánh bao chiên, có lấy cho bác gái một phần. Còn nóng đấy."
Phó Gia Thụ cười nhận lấy, quay lại nói: "Được."