Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 323

Tống Thư Ngạn bị Phó Gia Thụ và Tần Du dí đầu bắt học lái xe, nói trong thời buổi loạn lạc này biết thêm một kỹ năng chạy trốn sẽ không thiệt.

Niếp Niếp nhìn thấy bà ngoại thì khóc nỉ non không ngừng, nhào tới. Chu Minh Ngọc bế cô bé, thơm lên khuôn mặt nhỏ nhắn bụm bẫm của Phó Thường Bình, sau đó móc khăn ra lau nước mắt cho cháu gái.

Tống Thư Ngạn bung dù đi tới, chỉ mới cười với Niếp Niếp mà cô bé đã từ bỏ bà ngoại đòi cậu bế. Anh ấy đưa ô cho Văn Tú, nhận lấy búp bê sữa.

Phó Gia Thụ đã tắm rửa, thay quần áo đi từ trên lầu xuống, bước tới bế con gái. Phó thái thái hỏi con trai: "Bên ngoài thế nào?"

Phó Gia Thụ than thở: "Trong sông Hoàng Phổ và sông Tô Châu đậu đầy thuyền chạy nạn. Trời rất nóng, không chờ được xe ba gác chở xác, ném thẳng t.h.i t.h.ể xuống sông Hoàng Phổ, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc."

Chu Minh Ngọc lấy khăn ra lau nước mắt: "Vừa rồi trông thấy một đứa trẻ lớn chừng Niếp Niếp nhà ta, nó ngậm ti mẹ không chịu buông. Nhưng người phụ nữ kia đã cực kỳ xanh xao vàng vọt, nào còn có sữa?"

Tống Thư Ngạn cũng rất phiền lòng: "Những gì có thể làm cũng làm cả rồi, Hải Đông cố gắng hết sức có thể để thu xếp cho những người chạy nạn. Nhà máy đang cố gắng sản xuất vải cứu trợ, nhưng bây giờ xảy ra thảm họa lớn, lương thực vốn khan hiếm dù có tiền cũng chẳng mua được. Vì thế hiện tại, tất cả mọi người trong xưởng đều ăn uống dè xẻn, mỗi ngày chỉ có thể ăn hai bữa."

"Đức Khanh đưa Tiểu Du tới hải quan điều động thuyền vận chuyển lương thực. Mong là số lương thực này có thể giải quyết một phần vấn đề cấp bách hiện nay."

"Tiểu Du có quen người trong hải quan, chỉ cần không phạm pháp thì lần nào thuyền của nhà họ Phó tới đều được cho qua một cách nhanh chóng đấy thôi? Lần này bị kẹt lại cũng không có vấn đề gì."

Tống Thư Ngạn thấy Phó lão gia và Tần Du che ô đi tới, anh ấy vội vàng xuống lầu hỏi: "Thế nào? Gạo đã tới chưa? Đưa tới Hải Đông hai thuyền, bên này nhiều người lắm."

Trời nóng như thế này, Phó lão gia lên lầu với khuôn mặt lạnh tanh. Lúc thấy cháu gái mũm mĩm thì biểu cảm mới giãn ra một chút, đi tới bế cô bé.

 

Phó thái thái hỏi hai người họ: "Thế nào rồi?"

"Thả rồi nhưng hai mươi thuyền lương thực bị điều động tại chỗ, chỉ cho chúng ta hai thuyền." Lúc này, Tần Du lên tiếng, cả người run lên.

Phó Gia Thụ đi qua ôm lấy vợ mình để cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hiện giờ, ai có thể dễ chịu cho nổi?

Vì số lương thực này, Phó Đức Khanh đã phải nghĩ hết cách, kế hoạch ban đầu là sẽ chia cho mấy nhà máy lớn thu hút nhiều nạn dân như Hải Đông, Thân Minh một phần, còn mấy thuyền kia sẽ chia thành tổ cứu trợ nhỏ để phân phát ra ngoài.

DTV

Lương thực mà bản thân khó khăn lắm mới mua được, sắp tới miệng nạn dân rồi còn bị lấy mất, bảo rằng chính phủ điều động, thống nhất sắp xếp. Đã nói thế rồi Phó Đức Khanh còn nói được gì nữa?

Từ năm thứ mười bảy tới nay là năm thứ hai mươi của dân quốc, chỉ ba năm ngắn ngủi, rõ ràng đã cảnh báo mực nước vào cuối xuân và đầu hè năm nay của Hán Khẩu cao hơn so với những năm trước, rõ ràng...

Đừng nói Tần Du biết trước tương lai, trong lòng Phó lão gia cũng có rất nhiều lời muốn nói. Lúc cả nhà đang nói chuyện, xe ô tô của ông Tống đi tới. Ông ấy cởi nón xuống, bước tới: "Anh Đức Khanh, gạo đâu?"

Ông Tống vừa hô to, Niếp Niếp lập tức òa khóc. Ông ấy đi tới vỗ vỗ tay: "Bé ngoan tới đây, cho ông ngoại ôm một cái nào."

Cô bé quay đầu gục vào vai ông nội, khóc òa lên. Tần Du bước tới bế con gái và dỗ dành cô bé.

Phó lão gia nói với ông Tống: "Có thể chia cho ông một ít nhưng không thật sự không nhiều..."

Nghe lời này, ông Tống đứng lên sốt ruột tới nóng nảy: "Anh à? Anh giúp đỡ chút đi, nhà máy Thân Minh vốn có hơn một nghìn người, bây giờ em lại chứa chấp thêm một nghìn người nữa. Em đi gom góp lương thực khắp nơi nhưng không mua được thì biết phải làm sao? Con mẹ nó chứ! Lấy cái gì cho họ ăn bây giờ?"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận