Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 261

Đang nói đến đoạn chính, Tần Du lại ngưng lại, uống hớp Coca - Cola, Tống lão gia đang nghe đến đoạn hay đột nhiên dừng giữa chừng cảm thấy rất khó chịu: "Đừng đánh trống lảng nữa, nói mau đi."

"Đúng lúc bác gái muốn ly hôn với bác, tư tưởng của bác cổ hủ nên không muốn ly hôn. Còn về phần anh Thư Ngạn, tất cả các bài báo đều đang viết về chuyện ly hôn của con và anh ấy, và còn những cải cách của anh ấy trong nhà máy sợi mọi người đều cho là không thiết thực. Trong lòng tất cả mọi người, anh ấy chỉ là một người đàn ông mang tư tưởng tân thời. Cho nên việc anh ấy ủng hộ bác gái ly hôn cũng là chuyện đương nhiên. Nếu bác không đồng ý, bác gái sẽ giống như Văn Tú kiện Phổ Nghi, sẽ kiện ông ra tòa án tô giới, yêu cầu ly hôn, sẽ một phiên náo động dư luận. Bác là một người ba hận người con kế thừa mà bản thân đã dày công bồi dưỡng lại ủng hộ mẹ mình ly hôn với bác. Bác rất tức giận muốn đuổi con mình ra khỏi nhà máy sợi ngay lập tức, nhưng mấy ngày nay, những gì mà Thư Ngạn đã làm cho nhà máy sợi đã khiến anh ấy được lòng mọi người trong nhà máy. Cho nên anh ấy có khả năng cạnh tranh với bác. Mà bây giờ nhà máy sợi chia ra làm hai phe, tại thời điểm này một số người sẽ bình luận trên báo các việc làm cải cách của nhà máy sợi Hải Đông. Chẳng lẽ không giống với biến pháp năm Mậu Tuất sao? Tất cả mọi người đều cho rằng Thư Ngạn là Quang Tự đế, còn bác chính là lão Phật gia Từ Hy, cuối cùng biện pháp của anh ấy sẽ thất bại. Nhà máy sợi Đông Doanh lúc này nhất định sẽ cho rằng Hải Đông là nhà máy sợi Đại Sinh thứ hai, thậm chí còn thua kém hơn cả nhà máy sợi Đại Sinh, liền muốn nhân cơ hội này chỉ như bẻ cây cỏ khô, Hải Đông chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Bọn họ sẽ tự tin một cách mù quáng, thậm chí là rất kiêu ngạo mà nhận định rằng đây chính là cơ hội tốt để ra tay."

Tần Du nói xong, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn Tống lão gia: "Bác trai, nam tử hán đại trượng phu, cháu nghĩ bác sẽ phân rõ ràng được cái nào là quan trọng hơn."

Tống lão gia cũng là người chứng kiến cuộc khủng hoảng của ngành dệt may vào năm thứ 11 Trung Hoa Dân Quốc. Vào thời điểm đó, do sự mở rộng nhanh chóng của các nhà máy sợi như Đông Doanh, ngành dệt sợi trong nước đã trải qua một cuộc khủng hoảng chung. Vào thời điểm đó giá bông ở thị trường nước ngoài tăng vọt, nhưng giá bông ở thị trường trong nước thì ngược lại. Là một người kỳ cựu trong ngành này, nhà máy sợi Đại Sinh đột nhiên sụp đổ, Trương Kiển- người từng được các ngân hàng lớn van xin vay vốn lại từng chút từng chút tuyệt vọng, cuối cùng mang theo câu "Giáo dục do cha, sự nghiệp do mẹ", ôm hận mà chết.

Phải phân biệt được cái nào quan trọng hơn, Tống lão gia quay sang nhìn vợ mình.

Đây có lẽ chính là cái gọi là một cây châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe thấy, giờ phút này ngoại trừ yên tĩnh thì cũng chỉ có yên tĩnh.

Ông Tống nhìn mọi người xung quanh, bao gồm cả A Phương ngồi ở phía cuối, một nhóm nhìn ông ấy giống như đang đợi ông ấy đưa ra quyết định.

Quyết định này có gì phải quyết, ông ấy đương nhiên... đương nhiên...

Con mẹ nó! Ông ấy vậy mà không quyết đoán được.

Rất nhanh âm thanh va chạm bát đũa đánh vỡ sự yên tĩnh này, Tống thái thái múc non nửa bát canh cá viên nói với Phó thái thái: "Chị dâu, ăn cá viên, rất mềm, rất tinh tế."

"Ăn đi, ăn đi." Phó thái thái cũng múc một muỗng canh.

Tần Du còn đứng dậy: "Trong lò nướng cháu dùng than hoa còn ấm, làm mấy cái pudding, cháu đi lấy ra."

Phó lão gia rót rượu cho Tống lão gia: "Lão đệ à! Trước kia tôi luôn hâm mộ Thư Ngạn nhà ông hiểu chuyện, chuyện trên thương trường, so đo đến mức rành mạch.

Hiện tại tôi cũng vui mừng, tuy là con trai không bằng Thư Ngạn, tốt xấu gì con dâu cũng rất có khả năng cũng coi như là có người kế nghiệp. Nào nào nào! Chúng ta uống một ly!"

Tống lão gia chỉ muốn chửi má nó, cha ông ấy nói không sai vị anh trai nhà họ Phó này chính là một tên khốn mang ý xấu đầy mình, nếu ông ấy có một đứa con trai ngoan và nghe lời như Phó Gia Thụ, nằm mơ cũng sẽ cười chết, nhìn đứa con trai đang ăn bò bít tết của nhà mình, thật sự hận không thể đánh anh ấy một trận, không phải anh ấy làm ra chuyện như vậy, anh ấy sẽ đến bước đường hôm nay sao?

Bị cha ghét bỏ, Phó Gia Thụ có chút khổ sở, chẳng qua cha nói con dâu thông minh, phu thê một thể mà? Giống nhau! Giống nhau!

 

Anh cũng rốt đầy cho Tống Thư Ngạn: "Anh Thư Ngạn, tôi kính anh một ly."

Tống Thư Ngạn chỉ muốn hỏi anh: Con mẹ nó anh muốn kính tôi cái gì? Kính tôi ngốc đến mức để con dê con nhà cậu đi đón vợ mình sao?

Tần Du bưng pudding đi ra, đây là dùng than hoa sau khi nướng khuỷu tay heo còn dư lại, không làm được tầng caramel: "Ăn đồ ngọt trước, dì Phương, ngài lấy hai cái pudding cho hai đứa nhỏ dưới tầng ăn đi."

"Ai!"

Dì Phương ngồi xem toàn bộ hành trình ở chỗ kia, trên mặt giờ phút này không ngăn được nụ cười, nhận hai cái pudding đi xuống lầu.

A Phương lấy đồ ngọt đi xuống, Phó Gia Ninh múc pudding ăn: "Ăn ngon, ăn rất ngon, chính là không quá ngọt."

Ai! Yêu cầu của mọi người ở niên đại này với vị ngọt hoàng toàn khác so với niên đại của mình, bọn họ cảm thấy hương vị vừa vặn, chính mình đã cảm thấy ngọt gắt.

DTV

Tần Du thấy Tống lão gia yên lặng mà nhìn bác gái, cô thở dài: "Hôm nay cứ như vậy đi, dù sao từ góc độ lý tính mà nói, đây là lý do thoái thác lý tưởng nhất. Còn vấn đề mặt mũi à? Người đã từng ngồi trên long ỷ đều từng ly hôn. Mà vị kia ở phía trên không phải cũng ly hôn với người vợ già ở quê cưới tiểu thư đi du học hay sao? Loại thân phận này của ông ta cũng không sợ bị mắng là kẻ phụ bạc, huống chi là bác và bác gái, còn là bác gái muốn ly hôn, bác cũng không phải vì giang sơn bỏ bã cám như vị kia, cưới người đẹp khác. Chút mặt mũi này chẳng lẽ bác còn không qua được?"

"Đứa nhỏ này, loại chuyện này cháu không thể đưa ra quyết định thay bác cháu được. Cháu cũng biết bác cháu sát phạt quyết đoán, năm sáu năm trước bông gòn tăng giá, nhà máy dệt Đông Dương dùng khăn che mặt giá thấp tràn ngập thị trường, Đại Sinh lúc ấy lỗ mất 70 vạn lượng, bác cháu đã giăng bẫy, chẳng qua mới lỗ có hơn mười vạn lượng, lúc ấy là ai lỗ ít hơn thì người đó thắng."

"Người thắng làm vua, sống sót thì có ngày mai." Tần Du nói.

Tống lão gia nhớ đến phong vân biến hoá lù trước, không chỉ có cười khổ: "Khi đó, nếu không phải anh của bà đưa tiền cho tôi, giống như giữa một ngày không có cửa mượn tiền như Đại Sinh bây giờ, cũng có thể Hải Đông ngày hôm nay đã đổi chủ."

"Đó cũng là người ông tiên tri sớm giác ngộ, khống chế nguy hiểm." Phó lão gia thở dài: "Thế đạo này hiện giờ, làm ăn buôn bán, phảng phất như biển rộng thành thuyền, chỉ cần không cẩn thận thuyền liền chìm xuống đáy biển."

Tống lão gia nghe thấy lời này, rất đồng cảm càng thêm lo lắng sốt ruột.

"Còn dư lại không nhiều lắm, đừng để Tiểu Hoàng chiếm lợi, chia ăn cùng nhau." Tần Du vâng theo nguyên tắc cần kiệm quản gia, chia hết thức ăn trên bàn.

Tống lão gia làm gì nuốt nổi, thường xuyên nhìn vợ, vợ thật ra ăn uống tốt, lại đang ăn? Bà ấy không phải vẫn luôn ăn rất ít sao? Mỗi lần ăn cơm với ông ấy đều chỉ ăn một chút.

Ăn xong cơm chiều, Tần Du đưa cha con nhà họ Tần lên xe, Tống Thư Ngạn ngồi ghế phụ như cũ để cho những người có tuổi ngồi ở hàng phía sau, xe lái ra khỏi biệt thự nhỏ của Tần Du đi thẳng về nhà, xe đi đến đường trước công quán, anh ấy nhìn về dinh thự sáng đèn phía trước.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận