Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 322
Minh Thái, Hưng Hoa, Hằng Nga và Hải Đông đều ở trong hội trường công nghiệp mới được xây dựng. Tần Du đảo qua mấy gian hàng, tiện thể xem sản phẩm mà các nhà triển lãm khác đang chuẩn bị, chẳng hạn như vật liệu kỹ thuật. Sau khi lượn một vòng, đúng như cô nghĩ, nói chung là rất yếu, nhưng cũng không khỏi có một số bất ngờ ngoài ý muốn. Thế mà ở đây lại có máy bán hàng tự động à?
Lần này Chu Minh Ngọc không tham gia triển lãm với tư cách là thành viên của Hằng Nga, bà ấy được mời trưng bày các tác phẩm của mình trong phòng trưng bày nghệ thuật của Tô Bạch Nhị Công Từ. Bức tranh thêu của ngài Thẩm rất độc đáo, nhất là nhân vật tưởng tượng ra độc nhất vô nhị. Chu Minh Ngọc được truyền thừa từ ngài Thẩm và cũng có những nét riêng của bà ấy. Tác phẩm của bà ấy là hoa, chim, cá và côn trùng mang đậm phong cách Trung Hoa. Nhân cơ hội này, bà ấy đã tổ chức triển lãm và giao lưu với các bậc thầy thư pháp đương đại Kim Thạch, thu hoạch được rất nhiều.
Vào ngày 6 tháng 6 năm Dân Quốc thứ mười tám, sau chín tháng chuẩn bị, hội chợ triển lãm Tây Hồ Hàng Châu đầu tiên rất được mong đợi đã khai mạc. Người ta nói rằng có tới một trăm ngàn vị khách tới tham dự ngay trong ngày đầu tiên.
Tần Du đã giới thiệu các sản phẩm của Minh Thái ngay tại gian hàng và trả lời các câu hỏi của khách.
Khu triển lãm hàng dệt bên cạnh họ cũng thu hút nhiều người hơn. Hằng Nga đã dẫn theo một đội trình diễn thời trang gồm ba mươi sáu người, trưng bày các sản phẩm của hãng trong khu triển lãm hàng dệt. Váy do Hằng Nga thiết kế ra mắt năm nay có sự thay đổi so với năm ngoái, nhưng thay đổi lớn nhất là về màu sắc. Các mẫu in hoa năm ngoái trầm lắng và duyên dáng, nhưng các bản in năm nay dường như đã đảo ngược bảng màu, vừa sặc sỡ tươi sáng và nghịch ngợm.
Đương nhiên, phong cách này không phải là của Chu Minh Ngọc, mà là của cô bé Ngô An Ni mới mười hai tuổi. Cái tên Ngô An Ni là do Tần Du đặt cho cô bé, chiếc váy Hằng Nga mà ngày hôm nay cô bé mặc đến tham dự buổi triển lãm là do chính cô bé cắt may.
DTV
"Thiếu gia tài thật đấy, vốn anh ấy còn nói với tôi màu này không in ra được! Giờ chẳng in ra được đấy thôi?"
Thời đại này in nhuộm vẫn còn bị hạn chế nhiều, nhờ vào sự nỗ lực của Tống Thư Ngạn, màu sắc tươi đẹp này đã hiện lên rõ rệt. Đây là màn biển diễn mà hầu hết các vị khách đến đây mới thấy lần đầu, thoáng chốc gây rung chuyển. Mà những người hiểu nghề đều biết năm nay Hải Đông chắc chắn sẽ tiếp tục dẫn đầu trong xu hướng vải hoa rồi...
Từ khi vào Hoàng Mai tới nay, dường như ông trời liên tục mở vòi nước đổ vào Giang Hoài, Thượng Hải chưa có ngày nào trời nắng.
Phó Thường Bình được hơn bảy tháng, đưa cái tay nhỏ mập mạp chỉ ra ngoài muốn tới đó chơi. Phó thái thái bế cô bé, thực sự chẳng có cách nào đành bảo Văn Tú che ô tới sát vách chờ bà ngoại về.
Phó Thường Bình chẳng hiểu trời mưa là gì, vừa ra ngoài đã cười khanh khách. Nhưng tới nhà bà ngoại thì cả bà lẫn dì Ni Nhi đều không ở nhà, cô bé thất vọng mở miệng khóc òa.
Phó thái thái chẳng có cách nào chỉ có thể bế cháu gái từ bên đó về nhà mình, may mà lúc này một chiếc xe đang đi tới từ trong màn mưa, Phó Gia Thụ bước xuống xe.
Niếp Niếp thấy cha, lập tức vươn cái tay nhỏ trắng nõn ra đòi bế. Phó Gia Thụ thu xếp cho nạn dân cả ngày trời, trên người chẳng có chỗ nào sạch sẽ, sao có thể bế con gái được? Anh nói: "Niếp Niếp ngoan nhé, đợi cha đi thay quần áo đã."
Thấy cha không bế mình, Niếp Niếp khóc lớn, Phó thái thái chỉ có thể tiếp tục dỗ dành cháu gái. Phó Gia Thụ vừa đi lên thì xe của Tống Thư Ngạn tới. Chu Minh Ngọc và Ni Nhi xuống xe từ phía ghế sau, anh ấy lái xe tới chỗ đậu.