Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 313

Ai ui! Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia còn có tâm trạng húp canh nữa? Ông Tư bước nhanh tới: "Nhã Vận, con nhóc c.h.ế.t tiệt này!"

Tần Du buông chén. Trong trí nhớ của cô, chỉ cần có việc thế nào ông Tư này cũng bị mẹ cô lôi tới, bày vẻ bề trên giảng dạy đạo lý cho chú bác. Nếu không có các cụ này ở trong họ, mẹ cô cũng chưa chắc có thể bảo vệ được cho nguyên chủ.

Nghĩ đến đây, Tần Du tươi cười đứng lên, lấy khăn lau khóe miệng: "Ông Tư."

Ông Tư quan sát Tần Du, lão tam miêu tả với ông ấy rằng con nhóc này lẳng lơ. Ông Tư nhìn cô từ trên xuống dưới, trên đầu không mang hoa, khoác áo choàng màu xám trên người. Sườn xám là màu dưa muối, cũng không tô son trát phấn. Con nhóc nhà lão nhị đã xinh đẹp từ nhỏ, lúc vợ lão nhị mất, con bé tiều tụy đến độ mặt mũi trắng bệch. Bây giờ đã khá hơn sắc mặt hồng hào, đôi đen lúng liếng to tròn, ngắm thế nào cũng thấy đẹp.

Tần Du gọi: "Gia Thụ, tới gặp hai ông chú."

Phó Gia Thụ lập tức đứng lên, đi tới đứng ở bên cạnh Tần Du.

Ông Tư thấy anh chàng ẻo lả đứng lên, trông thật cao, hai người đứng chung một chỗ, thoạt nhìn sao xứng đôi vừa lứa thế, còn đẹp đôi hơn cả tài tử giai nhân trên sân khấu.

Tần Du giới thiệu: "Ông Tư, ông sáu, cháu giới thiệu một chút, đây là Phó Gia Thụ chồng chưa cưới của cháu."

Phó Gia Thụ khom lưng: "Cháu chào hai ông ạ!"

Ông Tư đang định đáp lại, lão đại nhà họ Tần nói: "Chồng chưa cưới cái gì? Ai công nhận hả?"

Nghe thấy lời này, ông Tư nói với Tần Du với sắc mặt: "Chồng chưa cưới cái gì chứ? Cháu mới ly hôn được bao lâu mà đã có chồng chưa cưới rồi?"

Tần Du là người thành thật, quyết định nói đúng sự thật: "Cháu ly hôn chắc cũng gần được tháng rồi nhỉ? Sau đó kết giao với Gia Thụ."

Ông Tư lập tức sửng sốt, đây là lời mà con gái nhà lão nhị nói ra đó ư?

Hôm nay còn có ông bà thông gia ở đây, con gái nhà họ Tần họ không biết xấu hổ nói mình mới ly hôn một tháng đã ở bên người đàn ông khác?

DTV

"Vô sỉ, mặt mũi mấy ông già nhà họ Tần ta đều bị cháu làm mất hết." Ông Tư gào lên: "Nếu theo quy củ cũ, cháu sẽ bị trầm đường* đấy."

*Trầm đường: Phụ nữ phạm quy củ luân thường sẽ được mang ra sảnh đường giáo huấn.

Tần Du vẫn tươi cười: "Ông Tư, ông chớ nói bừa. Chồng trước của cháu cứ khăng khăng nói mình là người tân thời muốn ly hôn với cháu, sao cháu không thể ly hôn chứ? Cháu ly hôn xong rồi mới tìm chồng chưa cưới, cũng không thông dâm, sao phải bị trầm đường?"

Ông Tư bị cô nói cho á khẩu, lồng n.g.ự.c ngột ngạt, nhìn cô đầy ghét bỏ: "Cháu làm vậy không thấy có lỗi với linh hồn của cha mẹ cháu ở trên trời à?"

 

"Mẹ cháu c.h.ế.t không nhắm mắt, chuyện này vẫn luôn là tảng đá lớn đè trên n.g.ự.c cháu. Cho nên sau khi ấn định ngày cưới, cháu với Gia Thụ mới trở về an ủi linh hồn cha mẹ ở trên trời."

"Cháu làm thế sẽ khiến mẹ cháu nhắm mắt hả? Sợ là mẹ cháu chỉ ước gì bò dậy khỏi lòng đất. Ban đầu bà ấy liều mạng giữ chút hồi môn cho cháu, gả cháu ra ngoài, mong cháu sống an ổn cả đời, sao cháu không nhận ra tâm ý của bà ấy?" Ông Tư càng nghĩ càng thấy giận, vợ chồng Cẩm Minh tốt đẹp biết bao? Nhưng sao người tốt lại đoản mệnh, còn sinh ra một nghiệp chướng không bớt lo như thế này. Hơn nữa, nếu con bé ở bên ngoài sống vui vẻ như thế thì còn trở về làm gì? Giờ ông ấy phải giúp con bé thế nào đây? Nó không biết đám họ hàng chú bác kia đều là sài lang hổ báo à?

Phó Gia Thụ xoay người cầm ấm trà, rót trà cho hai ông chú, anh bưng chén trà: "Ông Tư, ông bình tĩnh nghe chúng cháu nói rõ ngọn nguồn đã. Nếu ông vẫn còn muốn đánh hay mắng, hai chúng cháu sẽ quỳ gối chịu tội, mặc ông mắng phạt, được không ạ?"

Ông Tư ngẩng đầu nhìn tên ẻo lả, không nhận trà của anh nhưng nghe lời anh nói dường như bên trong còn có nội tình gì đó, ông ấy tùy tiện ngồi xuống: "Cậu nói đi."

"Ông có biết năm đó cha vợ cháu ngoài qua lại thân thiết với nhà họ Tống ra thì ở Ninh Ba còn có một người bạn nữa không?" Phó Gia Thụ hỏi ông ấy.

Ông Tư cẩn thận nhớ lại nhưng đã quá lâu, với cả lão nhị thân thiết với ai chưa chắc ông ấy đã biết, không khỏi lắc đầu.

Phó Gia Thụ nhìn xung quanh một vòng, cố ý dừng lại nhìn Đại lão gia và Tam lão gia nhà họ Tần, giọng nói không cao không thấp nói: "Ông chủ ngân hàng tư nhân Hưng Hoa, Phó Đức Khanh."

Ngân hàng tư nhân Hưng Hoa ở Giang Chiết tiếng tăm lừng lẫy. Lần này ở đây, trừ anh rể ba với cha mẹ anh ra, tất cả đều trợn tròn hai mắt.

Phó Gia Thụ nói: "Cháu là con trai duy nhất của Phó Đức Khanh, Phó Gia Thụ."

Con trai duy nhất của nhà họ Phó? Cuối cùng một câu này cũng lọt vào tai người nhà họ Tần. Nhà họ Phó ở Ninh Ba ấy hả? Nhà họ Phó có ngân hàng tư nhân, thuyền vận chuyển và điền sản á?

Phó Gia Thụ tiếp tục nói với ông Tư: "Ông Tư, cháu và Đại thiếu gia nhà họ Tống cùng nhau du học, ở Mỹ cũng chưa từng quen bạn gái, trong nhà cũng không có hôn ước. Sau khi trở về, cha sắp xếp cháu tiếp nhận xưởng máy móc Hưng Hoa trước. Anh Thư Ngạn ly hôn với Nhã Vận, sau đó cháu và cô ấy gặp nhau. Hai chúng cháu cũng tình đầu ý hợp, cha mẹ cháu cùng cha mẹ vợ đều là chỗ quen biết cũ, hiểu tận gốc rễ. Cha mẹ cháu cũng hy vọng chăm sóc cho cô ấy thay bạn cũ, thấy chúng cháu bằng lòng bên nhau chắc sẽ rất vui. Năm nay vẫn để tang mẹ vợ, đáng ra không nên bàn chuyện cưới xin. Nhưng cha mẹ cháu đã trao đổi với bác trai và bác gái Tống, thấy tuổi chúng cháu cũng không còn nhỏ, nếu đính hôn một năm nữa mới kết hôn, không khỏi kéo dài thời gian. Thế nên mới quyết định luôn, ngày 16 tháng 5 năm nay là ngày hoàng đạo may mắn, cháu và Nhã Vận kết hôn tại khách sạn Vân Hải ở Thượng Hải."

Phó Gia Thụ rất khiêm tốn nói rõ tình huống của mình với hai ông chú, còn đặt cha mẹ lên trước.

"Ông chủ Phó vẫn còn nhớ Cẩm Minh à?"

"Cha mẹ cháu nghe nói mẹ vợ mất, không thể tới tham gia tang lễ nên rất áy náy!" Lúc này giọng điệu của Phó Gia Thụ trở nên cứng rắn: "Nhất là khi nghe nói tang lễ mẹ vợ làm rất qua loa, cha cháu còn trách cứ chú Tống về chuyện này, trách chú ấy không nói tiếng nào. Chú Tống vì anh Thư Ngạn vắng mặt ở lễ tang của mẹ vợ nên rất hổ thẹn. Hay tin mẹ vợ c.h.ế.t không nhắm mắt, dĩ nhiên cha mẹ cháu biết được càng lo lắng cho cô con gái duy nhất của họ. Cho nên thừa dịp gần ngày giỗ của mẹ vợ, cha cháu bảo cháu đưa Nhã Vận về cúng tế cho mẹ vợ rồi thông báo cho hai cụ, Nhã Vận đã có nơi có chốn, hai cụ ở trên trời cũng có thể yên tâm."

Ông Tư tươi cười: "Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi!"

Ông ấy quay đầu nói với Tần Du: "Suy cho cùng là cháu có phúc khí."

"Đúng vậy! Nhã Vận tiểu thư rất có phúc khí, ai mà chẳng biết Phó lão gia và Phó phu nhân ân ái mặn nồng, nề nếp gia đình nhà họ Phó ngay ngắn, sạch sẽ chứ?" Lúc này bà thông gia lên tiếng: "Vì thành toàn cho tấm lòng hiếu thảo của Nhã Vận tiểu thư, Phó lão gia bảo Phó thiếu gia trở về giúp đỡ cô ấy tổ chức ngày giỗ của Tần nhị lão. Ông ấy còn sợ hai cô cậu trẻ tuổi làm không được chu toàn, nên cố ý dẫn hai người họ tới Hàng Châu tìm Đại lão gia của chúng tôi để nhờ ông ấy thu xếp giùm. Hiện giờ Đại lão gia đang làm quan ở Chiết Giang, ủy thác việc này cho Nhị lão gia, cũng là chừa thể diện cho Nhị lão gia và Nhị thái thái. Biết tôi làm thông gia với con đại phòng của nhà họ Tần nên gửi gắm việc này cho hai vợ chồng chúng tôi."

Những người đang ngồi đây, chưa nhắc tới Đại lão gia đại sứ biên thùy có quan hệ thân thiết với bên trên, chỉ gặp mặt Nhị lão gia một lần thôi cũng đủ để họ khoe khoang cả đời rồi. Người ta có thể vì một ngày giỗ mà phải nhờ vả đến Đại lão gia? Việc này cũng đủ sĩ diện!

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận