Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 358

"Bỗng có một ngày em quay trở về, tỉnh lại ngay khoảnh khắc em sốt cao sắp chết. Sau đó em nghĩ, có lẽ đời trước sau khi em c.h.ế.t đã có xảy ra chuyện lớn. Mẹ chúng ta rất hiền lành, có lẽ cái c.h.ế.t của em sẽ khiến bà tự trách lắm. Vốn sức khỏe mẹ đã không tốt, liệu chăng cái c.h.ế.t của em có thể khiến bà hoàn toàn sụp đổ? Liệu anh có hối hận hay không? Tóm lại, em thử tưởng tượng một hồi, ước chừng đều là bi kịch, là những điều mà nội tâm em không cách nào tiếp nhận, thế nên em mới quay lại đây để bù đắp cũng nên."

Tần Du nghiêng đầu nhìn Tống Thư Ngạn, lại thấy gương mặt anh đẫm lệ dưới ánh trăng. Tống Thư Ngạn nói: "Tiểu Du, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Là anh hại c.h.ế.t em."

"Trước giờ em chưa từng hận anh, nếu em thật sự hận anh thì chẳng phải khi em trở lại cũng nên trả thù anh à?" Tần Du lấy khăn mùi xoa đưa cho Tống Thư Ngạn: "Tuy đời này không đủ viên mãn, cha chúng ta đã qua đời, nhưng ít nhất mẹ chúng ta còn tại thế, đúng không? Chúng ta đừng vương vấn quá khứ được không? Mình nói chuyện sau này đi, sắp đặt con đường tiếp theo nên đi thế nào. Ít nhất cũng đừng hi sinh vô ích nhé!"

Tống Thư Ngạn nắm khăn mùi xoa của Tần Du lau nước mắt: "Gia Thụ biết không?"

"Anh ấy biết, em nói với anh ấy rồi. Anh là người thứ hai biết, em đâu thể đi khắp nơi nói với người ta rằng em mượn t.h.i t.h.ể của chính mình để hoàn hồn đúng không? Từ khi em c.h.ế.t đến khi em đầu thai đã qua rất nhiều năm, mọi thứ nơi này đều thành lịch sử, không phải em tự mình trải qua. Em chỉ có thể biết được những chuyện tương đối lớn trong mốc thời gian nhất định. Hai ta cùng lập một kế hoạch đi."

"Nghĩa là hy vọng tương lai ở Thiểm Bắc à?"

"Anh nghe em nói đã. Tương lai là tươi sáng, con đường lại quanh co." Tần Du tỉ mỉ nói cho Tống Thư Ngạn tất thảy những trắc trở trong bao nhiêu năm ròng: "Thế nên công xưởng ở Hương Cảng chắc chắn không chịu nổi. Chúng ta đâu thể bỏ mặc những người theo Hải Đông và Hưng Hoa tới Hương Cảng trải qua thời kỳ kinh khủng ấy đúng không? Nhưng em đưa hai gia đình của cậu ra ngoài đã là tận dụng mọi biện pháp rồi, vậy chỉ còn dư lại con đường trong nước mà thôi. Trong nước có hai chỗ có thể đặt chân, một là Trùng Khánh, một là Thiểm Bắc. Hải Đông đã chuyển trọng điểm đặt tại Trùng Khánh, chủ lực vận chuyển của Hưng Hoa cũng ở Trùng Khánh. Em muốn nhân lúc trước khi Miến Điện thất thủ dọn cả công xưởng này từ Miến Điện đi Thiểm Bắc. Anh cũng làm đến cuối năm 1941. đóng cửa Hải Đông ở Hương Cảng, chuyển lên tàu đi tới Yangon này, sau đó chở tới Thiểm Bắc đi. Như vậy thì công nhân và dụng cụ đều sẽ không rơi vào tay người Nhật, đến lúc ấy chúng ta đi cũng có thể không thẹn với lương tâm."

"Được, năm 1941 anh sẽ bán Hải Đông ở Trùng Khánh đi, sau đó dời Hải Đông ở Hương Cảng. Dù sao không để lại cho người Nhật là được."

"Trùng Khánh còn gặp máy bay oanh tạc, bởi vì đánh b.o.m tạo thành thảm án nghẹt thở, nghe nói có mười ngàn người c.h.ế.t tại hầm trú ẩn nào đó."

Đời trước, khi Tần Du du lịch Trùng Khánh từng tới hầm phòng không ăn lẩu uống trà, mà ấn tượng sâu sắc nhất chính là thảm án năm 1941. Một phần là do người Nhật oanh tạc, còn phần còn lại chính là vì thiết bị chiếu sáng và thông gió trong hầm không vẹn toàn, cũng liên quan đến việc xây dựng công sự dân phòng tham nhũng.

Chẳng trách Tiểu Du một mực dặn anh ta tự đào hầm, thì ra là xảy ra chuyện như vậy? Nghe Tần Du nói xong, Tống Thư Ngạn chửi bậy: "Cụ tổ bọn nó chứ! Lần này anh đến đây cũng là vì anh bị đòi tiền đấy."

Tống Thư Ngạn nổi giận, sau đó lại tỉnh táo lại: "Hải Đông ở Trùng Khánh cũng chẳng kiếm được mấy đồng, anh kiếm cơ hội bán cho người của bọn họ cho rồi. Cầm số tiền này kiến tạo đội thi công dụng cụ chiếu sáng và thông gió, chuyên nhận công trình như vậy."

DTV

"Loại công trình này béo bở vô cùng, đến phiên anh làm chắc?"

"Béo bở thì béo bở, đâu phải để người chỉ cầm tiền không làm việc. Chỉ cần giúp anh giải quyết vấn đề này thì bảo anh làm lỗ vốn cũng làm, anh chùi đ.í.t cho bọn họ còn không được à?" Tống Thư Ngạn lại hỏi cô: "Ông trời cho em về đây, mẹ chúng ta còn khỏe mạnh, anh còn có thể lấy vợ sinh con, Ni Nhi và mẹ cũng như mẹ con vậy, đây chính là ân đức vô cùng với anh rồi. Anh có tài đức gì dám nhận phúc phận như vậy, dù gì cũng nên làm chút chuyện đúng không?"

 

"Ừm!"

Sáng sớm hôm sau, Tần Du và Tống Thư Ngạn cùng đi ăn sáng.

Từ thời gian mấy ông trùm Thượng Hải dũng mãnh tràn vào những năm gần đây, văn hóa phòng trà Thượng Hải, nữ nhân viên chiêu đãi quán rượu cũng bị mang tiến vào.

Mấy cô gái mười tám, mười chín tuổi xinh đẹp châm trà rót nước cho khách, giọng nói nhỏ nhẹ uyển chuyển. Nhìn khí chất này, dáng vẻ này chắc ở quê cũng có là hộ khá giả.

Hai người vừa ngồi xuống đã có menu giấy trắng chữ đỏ được đưa tới, Tần Du gọi món, một đôi tay ngọc rót trà cho hai người: "Tiên sinh, thái thái chậm dùng."

Hai người đang nói chuyện phiếm thì nghe được bàn cách vách có người hú lên quái dị, dùng tiếng Thượng Hải nói: "Chết đến nơi rồi. Khai Phong cũng luân hãm ư? Vậy tiếp theo có phải là Trịnh Châu? Người Nhật thâu tóm Trịnh Châu rồi, xuôi Nam chính là Vũ Hán, tới Tây chính là Tây An, cả nước Trung Quốc này còn có thể kiên trì mấy năm?"

Tần Du nghe lời này thì mặt tái đi, thầm tính trong lòng hiện tại là ngày mùng 7 tháng 6 rồi, sau đó bữa sáng được bưng lên có thơm đến đâu cũng cảm thấy không còn lòng dạ nào mà ăn nữa.

Tống Thư Ngạn thấy Tần Du tâm sự nặng nề, vội vàng ăn hai miếng rồi đặt đũa xuống: "Đi thôi, chúng ta đi Hải Đông."

Lên xe, Tống Thư Ngạn mới hỏi: "Tiểu Du, sao thế?"

Tần Du ngồi trên xe: "Bọn họ muốn phá đê Hoa Viên Khẩu, dùng nước Hoàng Hà chặn quân Nhật."

Tống Thư Ngạn là một doanh nhân, vẫn chưa hoàn toàn ý thức được Hoa Viên Khẩu vỡ đê sẽ có vấn đề gì: "Chặn được không?"

"Vũ Hán rơi vào tay giặc muộn hơn vài tháng, Tây An không rơi vào tay giặc. Thế nhưng sẽ c.h.ế.t gần chín trăm nghìn dân chúng. Hơn nữa, nước Hoàng Hà dâng bùn cát lan tràn quy mô lớn, những chỗ bị ngập đều sẽ biến thành bãi cát hoang, đất bị nhiễm phèn. Mấy năm liên tục sau đó đều gặp nạn châu chấu, nạn đói. Quy mô chắc chắn không nhỏ hơn lần thiên tai ngập lụt năm hai mươi dân quốc, thậm chí ảnh hưởng nghiêm trọng hơn." Tần Du nói ra kết quả đấu khẩu của hậu thế cho Tống Thư Ngạn nghe.

"Thì sao? Em muốn ngăn cản trận tai nạn này? Hải quân bị diệt toàn bộ, trận Thượng Hải tử thương hơn ba trăm nghìn quân, Nam Kinh bị tàn sát..." Tống Thư Ngạn liệt kê những vong hồn đã khuất, nghiêng đầu chất vấn Tần Du: "Đó đều là những con bài chính thức trong tay chính phủ Dân quốc ta. Nhưng khiến nước Hoàng Hà dâng đê ư? Tiểu Du, em biết thuế chủ yếu của chính phủ chúng ta thu nhập từ cái gì không? Hoặc nên nói, ai mới là túi tiền của chính phủ?"

Tần Du nhíu mày: "Thuế quan?"

"Thuế quan nhập khẩu, thuế xuất khẩu và thuế muối. Ba loại thuế này một năm phải thu được khoảng một tỷ mốt. Một năm thuế nông nghiệp còn chẳng được mấy triệu. Hiện tại Thiên Tân, Thanh Đảo, Thượng Hải đều thất thủ, Vũ Hán chính là con đường giao thoa lớn của chín tỉnh, vật tư đều phải trung chuyển qua nơi đó, còn có thể thu được thuế. Em nói xem, giờ muốn giữ Vũ Hán hay giữ tính mạng mấy triệu dân?" Tống Thư Ngạn vừa bất đắc dĩ lại thê lương nói tiếp: "Bởi thế, em cảm thấy dù chúng ta có cách liên lạc với Trùng Khánh chăng nữa, cách nói của em sẽ bị bọn họ chấp nhận sao? Bọn họ sẽ chỉ hỏi em lấy được tin tức này từ chỗ nào, kết quả cuối cùng cũng là thêm một mạng của em vào đó mà thôi!"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận