Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 325
Điều này khiến ông Tống tức vểnh râu, nhìn về phía đứa con trai vô tích sự: "Tốt thôi, lương thực cũng lấy được rồi, con còn ở đây làm gì? Về nhà ăn mì Dương Xuân với cha."
Nếu thằng con trời đánh này cũng không chịu thua kém thì chắc ông ấy đã có cháu trai hoặc cháu gái bế rồi. Ông Tống nhìn Minh Ngọc đang chơi với cháu gái, thật sự muốn nói chuyện với bà ấy một chút. Chẳng lẽ bà ấy không sốt ruột thay con trai ư?
Sao Chu Minh Ngọc không sốt ruột cho được, nhưng nói với con trai hai câu thì anh ấy nói: "Mẹ, con chưa gặp được người phù hợp, cứ chờ đã! Con đảm bảo sẽ kết hôn, được chưa?"
Tống Thư Ngạn đã lớn thế này rồi, ba năm trước người làm mẹ như bà ấy không thể bắt anh ấy kết hôn, bây giờ cũng chẳng thể nào làm được.
Lúc này, Chu Minh Ngọc và A Phương ở nhà họ Phó ăn cơm. Đừng nói bên nhà ông Tống ăn mì Dương Xuân, nhà họ Phó cũng vô cùng đơn giản, một món mặn hai món rau, hai món này được nấu từ đồ trồng ở ruộng sau nhà.
Tuy nhà họ Phó không thiếu tiền nhưng trong quãng thời gian này, từ trên xuống dưới đều nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm. Hiện nay, trên các tờ báo lớn đều đăng tin tức về tình trạng lũ lụt ở Giang Hoài, nói là nơi này gặp lũ. Nhưng nào chỉ có Giang Hoài? Từ Hoàng Hà tới Châu Giang đều ngập lụt, từ Tứ Xuyên tới cửa sông Trường Giang, nơi nào cũng là thành phố và thị trấn chìm trong nước. Từ báo chí biết được, thành phố Cao Bưu có mười nghìn người c.h.ế.t đuối.
Tần Du lấy phong thư trong túi ra đưa cho Phó Gia Thụ, anh nhìn tiếng Đức trên đó: "Anh đâu có biết tiếng Đức, chỗ Kiều Hi tốt hơn chút nào không?"
"Tệ hơn rất nhiều, ngân hàng nước Đức đã bắt đầu bị đồng loạt rút tiền. Nhà máy Cohen thông báo tuyển dụng ba vị trí mà có tới hơn một nghìn ứng viên." Kiều Hi nghe Tần Du nên một năm trước đã đổi tiền thành vàng, gửi vào ngân hàng tư nhân của Anh khá an toàn. Nhưng đây là một lần thanh tẩy lớn khắp toàn cầu. Vào thời đại này, Đức và Nhật Bản ỷ lại vào nước xuất khẩu, tỷ lệ xuất khẩu giảm quá 50%, người thất nghiệp tăng vọt.
Cô nhớ tới kiếp trước, trong một quyển sách đã nói đa số người của thời này phải sống như gia súc mới có thể sống sót được. Đây không phải nói riêng Trung Quốc, phía Âu Mỹ cũng vậy.
Tần Du nói với Phó Gia Thụ: "Thật ra bác trai nói đúng, sao liên minh quốc tế có thể viện trợ cho mình được? Các nước đều đang rối tinh rối mù!"
Phó Gia Thụ được cô vợ trẻ truyền thụ mỗi ngày, anh than thở: "Chỉ sợ người của Đông Doanh sẽ thừa nước đục thả câu."
Chẳng biết nên nói câu này trở thành lời tiên đoán hay chuyện nên tới sẽ tới, 17 tháng 9 năm dân quốc thứ hai mươi, báo chiều vừa nói Hội liên hiệp quốc tế đã huy động các quốc gia thành viên và phi thành viên viện trợ cho Trung Quốc, nơi có tỷ lệ thương vong lớn nhất trong trận thiên tai này.
Vài ngày sau, trên báo chí lũ lượt đưa tin "biến cố Thẩm Dương" xảy ra vào ngày 18 tháng 9. Điều khiến nhân dân khiếp sợ là quân đội Trung Quốc từ bỏ ba tỉnh Đông Bắc, trong thời gian ngắn học sinh ra đường biểu tình, quần chúng vô cùng xúc động.
Nhà máy Hưng Hoa, Hải Đông phủ vải trắng có viết chữ "quốc nạn","nỗi sỉ nhục của quốc gia".
Dưới tâm trạng như vậy, họ còn phải đối mặt với hiện thực rằng trong trận thiên tai này cả nước có hơn năm mươi triệu người gặp nạn. Thượng Hải cách Tô Bắc, vùng bị tai nạn nghiêm trọng rất gần, trên đường toàn là nạn dân không có nhà để về.
Tần Du biết giờ phút này bạc trắng chảy vào nhanh như thế nào thì hai năm sau chảy ra hung mãnh thế ấy. Lúc này mở rộng việc làm ăn chính là uống rượu độc giải khát. Cô hẳn nên đi theo tư bản đầu tư, đi đầu cơ bất động sản, đợi nước rút cầm tiền đi đầu tư ở hải ngoại.