Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 274

Chờ em gái đi tới, Nhị lão gia đứng bên cạnh bà ấy: "Tiểu Thất, em là một người rất điềm tĩnh, sao lại làm ra chuyện hoang đường như vậy? Tại sao lại muốn ly hôn?"

"Anh, vào phòng trước rồi nói sau."

Bên cạnh đường mòn đặt một vại hoa sen, trong vại nở hai đóa hoa sen, Chu Minh Ngọc nói: "Bên cạnh có anh Phó và chị dâu, chị dâu thích hoa cỏ, hoa cỏ trong sân này đều do chị dâu chăm sóc đấy."

Bà ấy lại chỉ vào một chiếc xe hơi mới tinh nói: "Tiểu Du bây giờ làm việc ở nước ngoài, một tháng lương một ngàn nhân dân tệ, mua một chiếc xe nhỏ, ngày thường hai mẹ con bọn em ra vào rất tiện."

"Phụ nữ trong nhà mà lại xuất đầu lộ diện, kiếm được bấy nhiêu tiền có ý nghĩa gì?" Dù sao ông ấy cũng không thích cô gái nhỏ đã ly hôn này.

Tần Du nghiêng đầu hỏi Nhị lão gia: "Vấn đề là rất nhiều nam nhân, giống như Na Tra có ba cái đầu sáu cánh tay, cũng không kiếm được chút tiền ấy, kiếm được nhiều tiền như vậy, sao lại không có ý nghĩa ạ? Cháu có thể nuôi sống chính mình, không bị người khác sắp đặt."

"Trưởng bối đang nói chuyện đấy!"

"Vậy cháu không phải không nhận trưởng bối hay sao ạ? Con là chủ nhân của cái nhà này, đây không phải là chủ nhà nói chuyện với khách hay sao ạ? Nói chuyện như vậy trước mặt chủ nhà là lễ phép hay sao ạ?" Tần Vũ tuyệt đối không thua kém.

Nếu không vì em gái ở nơi này, ông ấy là tuyệt đối không muốn vào nhà của nha đầu thối này. Nhưng Tiểu Thất ở đây, bà ấy bảo lên lầu hai, mình vẫn phải lên.

DTV

Nhị lão gia bước nhanh lên lầu, vào phòng khách, mọi người đều ngồi xuống, hai vị lão gia mỗi người chiếm một cái sô pha đơn, Tần Du ngồi sát bên cạnh Chu Minh Ngọc trên sô pha ba người, có dáng vẻ của một đôi mẹ con. A Phương và Tố Phân mang hai cái ghế đến cho hai cha con, hai người ngồi xuống.

Chờ mọi người ổn định chỗ ngồi, Nhị lão gia hỏi: "Tiểu Thất, tại sao ngay cả chuyện ly hôn cũng không nói với các anh? Trong mắt em còn có người anh trai này không?"

"Anh Hai, em đã nói với anh thì anh có cho em ly hôn không?" Chu Minh Ngọc hỏi anh trai của mình.

Nhị lão gia nhìn em gái, tinh thần hoàn toàn không giống trước kia. Nhưng vẫn nói đạo lý với bà ấy: "Tiểu Thất à! Em sống khổ sở, khó khăn, các anh đều biết, cho dù ở riêng cũng không sao. Nhưng ly hôn! Tuổi này rồi! Em nói xem nếu cậu ta c.h.ế.t cũng phải ly hôn, đó là em không có biện pháp. Nhưng bây giờ vì sao em nhất định phải ly hôn? Đàn ông ly hôn để thoát khỏi rắc rối và tìm một cô gái trẻ hơn để kết hôn. Em ly hôn thì không thể tái hôn vậy em là vì cái gì?"

Tứ lão gia cũng thở dài nói: "Tiểu Thất, dựa vào lương tâm mà nói. Ai cũng có tam thê tứ thiếp. Tuy nói em sống khổ, nhưng nhà họ Tống thật sự không coi là bạc đãi em. Không thể không nói thông gia lão gia thái thái, bọn họ có thể làm đều đã làm. Nữ nhân không phải là giúp chồng dạy con, trông chờ tương lai của con cái à? Thư Ngạn cũng lớn rồi, tuy rằng cũng vô liêm sỉ, nhưng tốt xấu gì trong thế hệ trẻ tuổi này cũng coi như là có chút bản lĩnh. Nó đi du học trở về, em cũng có thể dựa vào rồi. Lúc này mà ly hôn thì không phải làm xấu mặt mọi người sao?"

Tố Phân bưng nước trà tới, A Phương bưng dưa hấu đặt lên bàn trà: "Nhị lão gia, Tứ lão gia, đây là dưa hấu Phó thái thái bảo đưa tới, trồng trong vườn rau phía sau nhà bà ấy."

"Hai vị Chu lão tiên sinh, trời nóng như vậy, hai vị ăn miếng dưa hấu." Tần Du mời hai vị ăn dưa hấu.

 

Bị Tần Du gọi là lão tiên sinh, Chu Nhị lão gia ngẩng đầu, đẩy đẩy kính mắt nhìn cô, vừa rồi cô gọi ông ấy là cậu, ông ấy đã không thoải mái, bây giờ gọi là Chu lão tiên sinh, ông ấy càng không thoải mái.

Tần Du mặc kệ hai vị lão tiên sinh có ăn hay không, dù sao cô cũng ăn trước. Tuy rằng không có ngọt như đời trước, nhưng cũng đã rất tốt rồi.

Hai vị lão tiên sinh biết em gái và em rể muốn ly hôn, lập tức xuất phát, một đường chạy tới, sau khi tới lại nổi giận một trận, ngay cả nước cũng không kịp uống một ngụm, cũng không có tâm tư uống! Nghĩ Tiểu Thất sắp ly hôn, khẳng định là xảy ra chuyện khó lường, không gặp được em gái không yên lòng, bây giờ nhìn thấy em gái còn béo lên một chút, khí sắc tốt hơn. Thấy tiểu nha đầu ăn dưa hấu, nhất thời miệng khô lưỡi khô, hai người cũng tự cầm một miếng dưa hấu ăn.

Tống lão gia nghĩ hai anh tuy rằng không muốn gặp mình, nhưng dù sao suy nghĩ của hai vị vẫn giống như mình, Minh Ngọc vẫn rất nghe lời anh Hai, thừa dịp Minh Ngọc còn chưa nói chuyện. Ông ấy biểu hiện thái độ của mình: "Minh Ngọc à, vẫn là câu nói kia, chỉ cần bà không ly hôn, bà sống cả đời với Tiểu Du cũng không sao. Tôi tuyệt đối sẽ không để chuyện trong nhà kia ảnh hưởng tới bà. Tiết thanh minh bái tổ tông, đêm giao thừa và Trung thu cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên, chúng ta đều đã tuổi này rồi, không cần phải ly hôn, bà nghĩ sao?"

"Tôi đã nói trước đó rồi, tôi muốn ly hôn, không cần thương lượng." Chu Minh Ngọc nói như đinh đóng cột.

Tần Du là người ăn xong đầu tiên, cô đã để vỏ dưa xuống, cầm lấy khăn lông ướt lau tay: "Bác trai, cháu không biết là cái gì khiến bác lật lọng như vậy, hai người ly hôn liên quan đến tranh đấu giữa nhà máy sợi Hải Đông và nhà máy sợi Đông Dương, bác cũng đã suy nghĩ kỹ trong đó có lợi ích nên mới đồng ý ly hôn, bây giờ lại đổi ý, có phải là quá muộn rồi hay không?"

Tống lão gia đã sớm biết nha đầu c.h.ế.t tiệt này nhất định sẽ làm hỏng chuyện của ông ta, cô cứ mong đợi ông ta và Minh Ngọc ly hôn như vậy sao? Có ích gì mà hết lần này tới lần khác cô còn muốn phá, ông ấy không phải vì cô nên mới che giấu như vậy sao.

Chu nhị lão gia nuốt miếng dưa hấu xuống bụng, giảm bớt cơn khát, nghe thấy Tần Du nói như vậy, hóa ra bên trong còn có ẩn tình, hỏi: "Lợi ích gì?"

Tần Du nhìn Tống Thư Ngạn nói: "Anh Thư Ngạn, hai vị Chu lão tiên sinh cũng không phải người ngoài, không bằng anh đem mọi chuyện nói rõ ràng cho hai vị lão gia, rồi lại nói đến cuộc hôn nhân này có nên ly hôn hay không."

Tống Thư Ngạn dừng một chút: "Hai cậu, hiện tại nhà máy sợi Đông Dương..."

Tống Thư Ngạn kể đầu đuôi câu chuyện, những lợi ích bên trong nói hết ra, cuối cùng anh ấy nói: "Cho nên, mẹ cháu chắc chắn muốn cùng cha cháu ly hôn, nhưng vốn chuyện ly hôn này, sẽ không náo nhiệt như vậy, là chúng cháu cố ý gây nên, trước mắt hết thảy đều ở trong kế hoạch, cha hiện tại nói không ly hôn. Thứ nhất, là mẹ cháu không muốn. Thứ hai, hiện tại cũng là một khởi đầu tốt, đột nhiên dừng lại sẽ không có ý nghĩa nữa."

Tống lão gia đã hơn một tháng lo âu tra tấn vô cùng thống khổ, hơn nữa hiện tại ông ấy cũng hạ quyết tâm: "Chỉ cần Minh Ngọc có thể trở về, cho dù nhà máy Hải Đông khó khăn một chút cũng không sao, hai anh hãy khuyên nhủ Minh Ngọc giúp em."

Chu Tứ lão gia đứng dậy nói: "Tống Thế Phạm vậy là ngay lúc đầu tiểu nha đầu đề nghị chuyện này, cậu cũng chấp nhận, không ai ép buộc cậu."

Đối mặt với sự ép hỏi của Chu Tứ lão gia, Tống lão gia giải thích: "Quả thật Hải Đông đang gặp khó khăn, Minh Ngọc cũng quyết tâm ly hôn với em, lúc ấy thái độ của Minh Ngọc như vậy, em cũng biết không có hy vọng, nên đã đồng ý."

"Bây giờ thái độ của Minh Ngọc thay đổi rồi, Minh Ngọc quyết tâm ly hôn với cậu." Chu Tứ lão gia hỏi em gái: "Tiểu Thất, em nói đi."

"Ly." Chu Minh Ngọc liền trả lời một chữ như vậy.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận