Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 252

"Bây giờ con hiểu "bắt heo phải nhìn mẹ heo" là gì rồi. Nếu con là Tiểu Du con cũng không muốn gả đến gia đình như vậy. Có một ông bố chồng như vậy, ai có thể đảm bảo chồng mình sẽ không giống cha mình. Đổi lại là con cũng sẽ chọn Phó Gia Thụ, nhìn xem ba mẹ người ta ân ái bao nhiêu? Bác trai Phó toàn tâm toàn ý với bác gái Phó?" Tống Thư Ngạn thấy ông ấy còn không đi, liền giao mẹ cho dì Phương, đi tới kéo tay của cha anh ấy lôi ra ngoài: "Trở về phòng của cha đi, suy nghĩ thật kỹ, thật rõ ràng. Mẹ con không phải là những người phụ nữ đó của cha. Cha còn nhớ Hoàng đại phu đã nói gì với cha không? Bà ấy không sống được bao nhiêu năm nữa, cha để bà ấy sống thêm vài năm nữa đi. Con có thể không cần Hải Đông, toàn bộ đồ đạc của Tống gia con đều có thể không cần. Xin cha hãy tha cho mẹ con !"

Tống Thư Ngạn nửa đẩy, nửa kéo, nhét cha vào trong phòng, kéo cửa lại. Cái quái gì thế này? Anh ấy bước nhanh đến chỗ mẹ mình.

Cái loại sợ hãi bị đàn ông áp chế không có cách nào nhúc nhích này, bị đôi môi mang theo nước miếng của ông ấy l.i.ế.m lên mắt rất ghê tởm, Tống thái thái đến bây giờ cũng chưa bình tĩnh lại được, ngây ngẩn như khúc gỗ để mặc A Phương lấy khăn mặt che mắt. Bà ấy nhìn thấy con trai liền kéo tay con trai.

Tống Thư Ngạn thấy mẹ như vậy, nói với A Phương: "Dì Phương, trải chiếu cho cháu, cháu ngủ ở chỗ mẹ."

"Ơ!" A Phương trải giường dưới đất cho Tống Thư Ngạn.

Tống Thư Ngạn đỡ mẹ ngồi ở mép giường: "Mẹ, con ở chỗ này trông coi. Ngủ thêm một lát nữa, tối nay mẹ đến chỗ Tiểu Du. Tiểu Du hung dữ như vậy, cô ấy sẽ che chở cho mẹ."

Nói xong anh ấy vén chăn lên, để mẹ ngủ, anh ấy nằm dưới đất cạnh giường mẹ, đưa tay cho mẹ: "Mẹ, nắm tay con ngủ, con vẫn luôn ở đây."

Anh ấy không muốn gọi "mẫu thân" một cách hời hợt nữa, anh chỉ muốn gọi một tiếng "mẹ" đầy thân thương.

Tống thái thái nước mắt rơi ra, đưa tay cho con trai, được bàn tay to lớn ấm áp của con trai vây quanh.

Khi còn bé bà ngủ cùng con trai, con trai ngủ không yên, bà ấy bảo con trai cầm ngón tay bà ấy: "Cục cưng, cầm tay mẹ, ngoan ngoãn ngủ!"

Nhiều năm như vậy, tay của con trai lớn như vậy, anh ấy đã có thể che chở cho bà ấy rồi. Bà ấy từng oán hận, từng đau lòng, tại sao con trai lại đi theo con đường cũ của cha mình? Hiện tại xem ra, con trai vẫn bất đồng suy nghĩ với cha nó.

"Thư Ngạn, ngủ đi!"

Hai mẹ con tắt đèn đi ngủ.

Tống lão gia bị con trai nhét vào trong phòng, mùi rượu dần dần biến mất, cả người xem như hoàn toàn tỉnh táo, nhớ tới thân thể run rẩy vừa rồi của Minh Ngọc, Tống lão gia hối hận không kịp, chỉ có thể kéo rèm cửa sổ chờ hừng đông, chờ Minh Ngọc rời giường lại nói chuyện với bà ấy, cầu xin bà ấy tha thứ, ông ấy cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm!

Thật vất vả chịu đựng đến hừng đông, Tống lão gia rửa mặt, mặc quần áo xuống lầu, ngồi trên sô pha, thỉnh thoảng lại nhìn cầu thang.

Vú Trương ở trong căn hộ cách biệt thự nhà họ Tống một con đường, đêm qua lúc bà ấy đi thì thái thái đã trở lại, sáng sớm bà ấy lại đây, lão già còn nói với bà ấy, thái thái vừa đến, bà ấy hận không thể ở nhà cũng không cần, chịu khó hơn bao giờ hết.

Bà ấy mắng lão chồng già: "Không có thái thái làm sao có tôi? Mấy năm nay tôi đều ở bên ngoài hầu hạ lão gia và thiếu gia, thậm chí còn có mấy dì thái thái kia, cũng chưa từng tận tâm trước mặt phu nhân."

Vú Trương vừa mới vào biệt thự nhà họ Tống, đã bị một người giúp việc đang quét dọn sân kéo tay: "Vú Trương, đêm qua bên trên gây ra động tĩnh rất lớn, thái thái thét chói tai, thiếu gia cãi nhau với lão gia."

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Con cũng không biết, dì Phương đứng ở trên cầu thang, không cho người đi lên, không ai dám đi lên. Cho nên không biết, chỉ là nói với bà một tiếng là đêm qua cãi nhau rất dữ dội."

Vú Trương nghĩ cũng có thể thiếu gia vẫn ương ngạnh, không bỏ Tần tiểu thư xuống được, Tần tiểu thư này có cái gì tốt? Gia nghiệp nhà họ Tống lớn như vậy, loại đàn bà nào mà không tìm được? Sao cứ phải treo cổ c.h.ế.t trên một cái cây?

Đi vào phòng, nhìn thấy lão gia mắt thâm quầng ngồi trên sô pha.

 

"Chào buổi sáng lão gia."

Tống lão gia chờ trái chờ phải, không đợi được Minh Ngọc xuống, thấy mẹ Trương lập tức nói: "Vú Trương, bà lên lầu hỏi A Phương, phu nhân dậy chưa?"

Vú Trương nghi hoặc, sao lại hỏi thái thái?

"Nếu như thái thái dậy, hoặc là không dậy, bà đều xuống nói cho tôi biết một tiếng."

Vú Trương đi lên lầu, thấy phòng của A Phương không có ai, đến phòng thái thái, thấy A Phương đang hầu hạ thái thái đứng dậy, đi vào: "Chào buổi sáng."

"A Anh, chào buổi sáng."

"Thái thái dậy rồi, lão gia dặn, nếu thái thái dậy thì nói cho ông ấy biết một tiếng." Vú Trương nói.

A Phương buông lược trong tay xuống, kéo tay áo v.ú Trương: "Không được đi nói cho ông ấy biết."

Nói xong dán vào lỗ tai v.ú Trương nói sơ lược chuyện tối hôm qua, A Phương nhớ tới những chuyện này liền tức đến phát run: "Em nói cho chị biết, chính là đại thiếu gia đều đứng về phía thái thái. Chị tự mình ngẫm lại Thất tiểu thư nhà chúng ta, lúc chưa xuất giá tướng mạo tài tình có chỗ nào không tốt? Sánh duyên với ông ta chẳng lẽ không đủ? Bị ông ta giày xéo thành như vậy? Đêm qua còn gây ra động tĩnh như vậy, trong nhà nhiều đàn bà như vậy còn chưa đủ cho ông ta ngủ, ầm ĩ đến trên đầu thái thái hai mươi mấy năm không ăn ở cùng nhau?"

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Dù sao thái thái cũng không muốn gặp ông ta."

Tống Thư Ngạn đi tới, A Phương nói với Tống Thư Ngạn: "Đại thiếu gia, v.ú Trương nói lão gia ngồi ở phòng khách dưới lầu chờ thái thái."

Tống Thư Ngạn cài khuy áo sơ mi nói với mẹ Trương: "Vú Trương, v.ú xuống lầu từ cửa bên, bảo bác Đường chờ ở trong xe, con cùng thái thái xuống lầu từ cầu thang nhỏ."

Toà lầu phụ dưới là chỗ người giúp việc, phòng khách trên lầu, có cầu thang độc lập, v.ú Trương lập tức xuống lầu thông báo cho tài xế Đường, rồi đi lên nói: "Tài xế Đường đã ở đây."

DTV

"Mẹ, đi thôi!" Tống Thư Ngạn nắm tay mẹ anh ấy, hai mẹ con xuống lầu.

Tống lão gia ngồi trong phòng khách, ngửa đầu nhìn cầu thang, nhưng Minh Ngọc không xuống, ít nhất v.ú Trương xuống nói cho ông ấy biết một tiếng, rốt cuộc Minh Ngọc đã xảy ra chuyện gì?

Ông ấy muốn đi lên, lại sợ dọa Minh Ngọc, không đi lên lại đứng ngồi không yên, trong lúc nôn nóng chờ đợi, nghe thấy tiếng xe hơi khởi động.

Lúc này mới phát hiện không đúng, bước nhanh chạy ra ngoài, đi tới cửa đã thấy ô tô trong nhà, lái về phía cổng chính, v.ú Trương đứng ở nơi đó đưa mắt nhìn ô tô rời đi.

Tống lão gia đi đến chỗ v.ú Trương: "Thái thái đâu?"

Vú Trương xấu hổ nhìn Tống lão gia: "Lão gia quên mất, tôi đầu tiên là A Anh nha đầu thiếp thân của Thất tiểu thư Chu gia, sau đó mới thành bà quản gia v.ú Trương ở Thượng Hải của ông."

Tống lão gia muốn phát hỏa, lại thấy v.ú Trương rơi nước mắt: "Đây là tạo tội ác gì a? Lúc còn là cô nương xinh đẹp ông không muốn, đến bây giờ đều thành lão thái bà như vậy, ông ngược lại lại muốn."

"Tôi không có!" Tống lão gia muốn giải thích, ông ấy thật sự không có, ông ấy uống đến hơi nhiều, lòng tràn đầy ấy náy, muốn xin lỗi vợ, nói cho bà ấy biết, ông sai rồi. Sao một hai người đều cảm thấy ông ấy giống như con ch.ó đã phát tình, ông ấy làm sao có thể làm loại chuyện đó?

Vú Trương hừ mũi, vẻ mặt không tin xoay người vào nhà, cái nhà này là của đại thiếu gia, nếu không phải đại thiếu gia ở đây, bà ấy cũng dọn đi.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận