Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 357
Vị này cầm bản vẽ mở ra, Tần Du không đọc hiểu chữ nào trên đó cả, nhưng có thể đoán được ý tứ đại khái.
Không cần biết thiết kế động cơ xuất sắc đến nhường nào, nếu không có một hệ thống truyền động xuất sắc thì có tốt nữa cũng là không đáng kể. Tần Du ra hiệu cho đối phương cầm ra những bản vẽ đồng bộ khác, trong phòng làm việc của cô có sẵn một tấm bảng đen, một là dùng để tự nháp linh cảm, hai là dùng diễn giải khi họp quản lý cao tầng. Tần Du dùng giẻ lau sạch bảng, nghe ông Khương phiên dịch, bắt đầu giải thích điểm mấu chốt cho người da trắng kia.
Có nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp ông Khương không phiên dịch được, may là đang ở ngay hiện trường lắp ráp, Tần Du dẫn đối phương xuống xem thử kết cấu hộp bánh răng bọn họ có sẵn.
Tần Du đang giảng giải, gác cửa vội vàng tiến vào: "Xưởng trưởng Tần, có vị tiên sinh nói là anh trai cô đang chờ trước cửa xưởng."
Anh trai? Anh trai cô ở Trùng Khánh cơ mà? Từ đâu ra ông anh nào nữa? Tần Du vội vàng ra ngoài, thấy Tống Thư Ngạn xách hành lý đứng ở nơi đó.
Tần Du đã vài năm không gặp Tống Thư Ngạn, vừa thấy người thì rưng rưng nước mắt, không kiểu cách chút nào, giơ tay muốn giúp anh ấy xách cặp.
"Chẳng lẽ anh yếu thế cơ à? Còn cần em xách đồ cho nữa?" Tống Thư Ngạn vừa thấy cô là muốn nói chuyện với cô.
"Giờ em đang có khách rất quan trọng, chắc phải hai tiếng nữa mới rảnh nói chuyện với anh. Hay em cho người đưa anh đi Hải Đông trước nhé?"
"Đừng."
Hai người vào phòng làm việc của Tần Du.
Tống Thư Ngạn tới nơi này trước là vì vừa xuống sân bay Khải Đức, đi thuyền tới đảo, cách mấy bước đường là tới công xưởng của bọn họ. Nhà máy sợi Hải Đông lại ở tận Sao Cơ Loan, thế nên đến chỗ của cô trước rồi đi Hải Đông sau. Nghe cô nói vậy, Tống Thư Ngạn suy nghĩ một chút lại nói: "Tìm chỗ nào cho anh nằm nghỉ một lát. Thời buổi ngày càng gian nan, đêm qua anh không ngủ cả đêm, ngồi máy bay toàn mùi xăng dầu, anh sắp nôn mất."
"Vậy vào phòng em ngủ một lát, chờ em giải quyết xong công việc lại tìm anh nhé?"
Tống Thư Ngạn cau mày: "Em tưởng anh giống tên khốn Phó Gia Thụ à? Vợ bạn còn không biết tránh hiềm nghi? Anh không ngủ phòng của em."
Tần Du phát hiện mình đúng là không câu nệ tiểu tiết chút nào, coi người ta như anh ruột, quên mất người này còn một danh hiệu là 'chồng cũ', tuy rằng chồng cũ cũng là anh.
"Thế chỉ có nhà trọ của công nhân thôi..."
Tần Du còn chưa nói xong, Tống Thư Ngạn đã nằm lên ghế sô pha dài trong phòng làm việc của cô... Phân xưởng ồn ào như vậy thì anh ngủ sao nổi?
Tần Du tiếp tục tới xưởng giải thích đặc điểm hộp đổi tốc cho ông Khương và người ông ta dẫn tới. Lúc cô về tới phòng làm việc, Tống Thư Ngạn còn phát ra tiếng ngáy.
"Cô Tần, có phải chúng ta..."
"Không sao, đây là anh trai tôi, Tống Thư Ngạn, ông chủ Hải Đông."
Nghe tên, Tống Thư Ngạn dụi mắt ngồi dậy, móc hộp t.h.u.ố.c lá trong túi ra muốn châm.
Tần Du không thích mùi thuốc lá: "Muốn hút thì ra ngoài hút, đừng hút thuốc chỗ em."
"Ui, chê anh nghiện t.h.u.ố.c lá nặng? Ông chồng của em bây giờ cũng là điếu thuốc không rời tay, em định làm thế nào? Sau này không cho người vào phòng nữa hả?"
Tần Du: "?"
"Chờ anh ấy về thì em bắt anh ấy cai."
Cuối cùng Tống Thư Ngạn vẫn không châm thuốc trong phòng, cầm điếu thuốc đặt dưới mũi ngửi một hơi, nhún vai nói: "Mọi người nói chuyện đi, anh ra ngoài dạo một lát."
"Ông chủ Tống, lát nữa có thể trò chuyện một chút không?"
Tống Thư Ngạn nhìn về phía Tần Du, không hiểu người này ra chiêu gì, thấy Tần Du gật đầu mới đáp: "Được."
Tần Du nói rõ vài đặc điểm cấu tạo hộp bánh răng với anh chàng Ivan kia, sau đó nói với ông Khương: "Anh tôi tới chơi, tối nay cùng đi ăn hải sản được không?"
"Được. Tôi bố trí cho Ivan đã, gọi người khác dẫn cậu ta đi ăn cơm. Đằng nào chỉ có một mình người này là người Xô Viết thì đau mắt lắm."
Người ngoại quốc ở Hương Cảng rất đông, như Thượng Hải cũng có cả đống người Nga, có gì mà đau mắt? Mục đích của ông Khương không cần nói cũng hiểu.
Tần Du tìm một nhà hàng gần công xưởng ăn cơm, ông Khương nâng ly: "Tôi ở nơi này trước hết cảm ơn cô Tần dốc lòng giúp đỡ. Ngay cả chuyên gia Xô Viết cũng nói động cơ cải tiến này mở mang lối tư duy cho bọn họ."
Tần Du nâng ly: "Không cần biết đối phương giúp chúng ta với mục đích gì, dù sao cũng là mang vàng thật, bạc trắng, đưa mạng người đến trợ giúp lúc chúng ta ngàn cân treo sợi tóc. Chút bản vẽ ấy của tôi có đáng gì đâu. Huống chi tôi vẫn luôn áy náy vì không có năng lực sản xuất càng nhiều xe hơi cho mọi người. Nếu bọn họ có thể sản xuất ra xe đưa chúng ta thì lòng tôi cũng an ổn hơn nhiều. Tóm lại, giờ phút này nam nữ Trung Hoa là một thể, nói đến cùng đều là người nhà, nói cảm ơn thì khách sáo quá, tôi cũng không dám nhận."
"Vợ chồng hai người thật đại nghĩa, chúng tôi ghi nhớ."
Ông Khương lại trò chuyện với Tống Thư Ngạn một lát. Tống Thư Ngạn lập lờ nước đôi, không đắc tội cũng không bàn sâu hơn, chỉ tập trung ăn tôm cua cá trước mặt.
Tần Du lái xe đưa ông Khương về trước, hôm nay Tống Thư Ngạn không tới Hải Đông được rồi. Anh ấy quyết định nghỉ một đêm trong phòng làm việc của Tần Du, trò chuyện với cô.
Tần Du lái xe vào nhà xưởng, đỗ xe lại, hai người đi tới bến tàu cạnh Hưng Hoa, đường thông tới bến tàu đã bị kéo lưới sắt, một hàng rào chắn bị khóa lại.
Phó lão gia bị nổ chết, Phó Gia Thụ phải phối hợp vận chuyển tới đại lục. Huống chi nhà mình chìm sáu chiếc thuyền, chỉ còn dư bốn con thuyền lớn. Chưa kể các bến tàu lần lượt thất thủ, tàu hàng của Trung Quốc đã không thể vận hàng, đành mượn con đường của David Kaufman bán thuyền cho một cửa hàng Anh Quốc, bến tàu cũng cho người khác thuê.
"Bây giờ Gia Thụ đang đi rất gần Thiểm Bắc, anh thấy em cũng thế. Tiểu Du, người làm ăn chỉ cầu không thẹn với lòng, quá dính líu vào chính trị không phải chuyện tốt đâu." Tống Thư Ngạn tìm tảng đá ngồi xuống.
Tần Du nương ánh trăng nhìn Tống Thư Ngạn, hiện tại quy mô Hải Đông đã quá khổng lồ. Nếu không có lý do trọn vẹn thì sợ là không dễ để Tống Thư Ngạn kịp thời buông tay chạy trốn.
"Anh, anh có tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp sau không?" Tần Du hỏi.
"Đang yên đang lành sao lại nhắc đến cái này?"
DTV
"Chúng ta hẳn là có kiếp trước."
"Hả?" Tống Thư Ngạn có điểm khó hiểu, lại không biết cô có ý gì.
"Em phải đi học đại học sư phạm, nhưng không gặp được thầy giáo giỏi như vậy, trình độ tiếng Anh còn chẳng đủ để nói chuyện. Bởi vì mẹ em biết mình sống được không lâu lắm, chỉ sợ sau khi qua đời sẽ không có ai che chở em, thế nên gả em cho anh. Anh cực lực phản kháng, em thì hoàn toàn bất đắc dĩ. Cuối cùng em chôn cất cho mẹ, thủ hiếu bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau đó về lại nhà họ Tống. Em sốt cao không lùi nên bỏ mạng. Sau đó em đầu thai đến năm 1986..."
Tần Du nói sơ qua với Tống Thư Ngạn: "Em học đại học chuyên ngành kỹ thuật cơ khí, đi Đức du học, sau khi về nước làm việc trong phòng kỹ thuật của một xí nghiệp xe hơi do Trung - Đức hùn vốn. Em làm từ nhân viên kỹ thuật lên làm bên vận hành sản phẩm, sau đó lên làm tổng giám đốc bộ phận vận hành của xưởng trực thuộc công ty này tại Thượng Hải. Xưởng sản xuất tại Thượng Hải mỗi năm sản xuất được cả triệu chiếc xe. Sau đó cấp trên của em tự gây dựng sự nghiệp, em đi theo cô ấy, vẫn là cánh tay phải bộ phận vận hành của cô ấy, tập đoàn của bọn em mở tổng cộng bảy công xưởng sản xuất xe hơi khắp trong và ngoài nước. Em trở thành CEO của cả tập đoàn, cũng chính là giám đốc vận hành cao cấp nhất..."
Tống Thư Ngạn vẫn luôn cảm thấy Tần Du thông minh tuyệt đỉnh, giờ phút này cũng coi như hoàn toàn thấu hiểu nghi hoặc.