Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 317

"Đây cũng không phải công lao của một mình tôi. Nếu cô không cho tôi linh cảm cùng lời khuyên, sao tôi có thể thiết kế ra một mô hình như vậy?" Kiều Hi không dám độc chiếm công lao. Rốt cuộc, nếu không có lời khuyên của Tần Du, sản phẩm của anh ấy cũng không có lợi thế như vậy.

Kiều Hi và Tần Du vừa tâng bốc nhau, vừa đặt hành lý lên xe.

Nhân viên của Kiều Hi dẫn đến ngồi xe của Minh Thái cùng với Trương Phúc Hỉ.

Hanna ngồi ở ghế sau cùng với hai đứa trẻ, Kiều Hi ngồi ở ghế phụ, anh ấy thốt lên: "Yolanda, cô biết lái xe lúc nào thế?"

"Tôi là một tài xế có kỹ năng điêu luyện đấy nhé." Người tài xế này đã lớn tuổi. Tần Du lái xe đến Vân Hải. Hầu hết khách hàng hiện tại của Minh Thái đều ở lại Vân Hải. Sau khi bà Smith biết Vân Hải là sản nghiệp của nhà họ Phó, bà ấy đã thay thế khách sạn Lichad hợp tác ban đầu do người Anh đầu tư bằng Vân Hải.

Trong khi đợi gia đình Kiều Hi làm thủ tục nhận phòng, Tần Du và Trương Phúc Hỉ uống cà phê ở đại sảnh đợi bọn họ bỏ hành lý và sắp xếp mặt khác.

Tần Du trò chuyện với Trương Phúc Hỉ, hiện giờ Trương Phúc Hỉ đã trở thành quản lí của bộ phận đại lý máy dệt, Tần Du cũng dự định rời khỏi Minh Thái sau khi kết hôn. Một là cha chồng hy vọng cô có thể tiếp nhận bất động sản của gia đình, hai là cô muốn lên kế hoạch sản xuất ô tô.

Trong ký ức của cô, khoảng thời gian này Toyota đã quyết định sản xuất ô tô sau khi thăm các nhà máy sản xuất ô tô ở Châu Âu và Hoa Kỳ. Hơn nữa quyết định này cũng được chính phủ Nhật Bản ủng hộ. Mặc dù công nghệ của họ vào năm 1937 chưa thành thục do chiến tranh Nhật Trung bùng nổ, nhưng vì vậy mà doanh số tiêu thụ của bọn họ tăng vùn vụt.

Mấy tháng nay, Tần Du vẫn luôn liên hệ với mấy nhà máy ô tô có doanh số bán hàng ở Trung Quốc, nhất là ô tô Oka của Phó Gia Thụ. Cô rất có hứng thú với hãng ô tô tương lai sẽ biến mất khỏi thị trường này. Sau khi vừa lái vừa so sánh, cô đã phát hiện ra trải nghiệm lái xe và công nghệ của Oka vô cùng có sức cạnh tranh với các sản phẩm tương tự. Nhưng sản phẩm này đã biến mất trong cuộc khủng hoảng lớn những năm 1930. mà vấn đề chỉ có thể là do nguồn vốn. Cô cần theo dõi sát sao công ty này.

Trung Quốc sẽ không còn là mảnh đất độc lập sản xuất ô tô trong vài năm tới, con đường phát triển của Toyota không phù hợp với cô. Vậy cô sẽ đi con đường thu mua các công ty ô tô và chế tạo linh kiện của Mỹ, tất nhiên việc này không thể một bên tình nguyện được, cho nên cô cần phải khảo sát thêm mấy nhà, biết đâu còn có con đường tốt hơn.

Đang miên man suy nghĩ, Tần Du nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ đang ôm eo một người phụ nữ mặc sườn xám đi ra khỏi cửa kính xoay. Giữa ban ngày ban mặt, hai người chẳng kiêng dè dán sát lấy nhau khiến người khác không nỡ nhìn.

Hơn nữa, Tần Du cũng nhận ra hai người này. Một là Kim Hiếu Vũ, người còn lại là... Ngũ di thái trước kia của nhà họ Tống.

Không phải Tống lão gia đã cho hai vị di nương trẻ mỗi người ba mươi ngàn Đại dương phí chia tay rồi à? Dù gì Ngũ di thái của Tống lão gia trước kia cũng là một học sinh cấp hai có văn hóa, sao cô ấy lại dây dưa một chỗ với Kim Vũ Hiếu ở đây nhỉ? Với hình tượng trăng hoa của Kim Vũ Hiếu, đừng nói với cô là vì tình yêu nhé.

Mấy ngày trước Tần Du đã gặp Hoàng Minh Quân, Hoàng Minh Quân còn nói Vân Nhi đang rất chăm chỉ ở trường nữ sinh Minh Học, bây giờ còn đang học tiếng Anh, nghe tin này, Tần Du rất vui và nhẹ nhõm.

Nhìn thấy Tần Du, Ngũ di thái cũng ngây người.

Ngây cái rắm ý! Nhà họ Phó là cổ đông lớn ở đây, nhà họ Tống cũng là một trong những cổ đông, xác suất gặp họ ở đây đúng là cao hơn so với việc tung xúc xắc ra "con báo" nhiều.

Tần Du cẩn thận suy nghĩ về tên của Ngũ di thái trước kia, giờ người ta cũng đã chi tay Tống lão gia, gọi Ngũ di thái không phải phép cho lắm, hình như cô ấy họ Lâm.

Thấy Tần Du, Kim Hiếu Vũ lập tức tươi cười, ôm Lâm tiểu thư càng chặt hơn. Mặc kệ người ta có lúng túng hay không, dù sao anh ta cũng không ngại.

"Cô Tần, thật trùng hợp!"

"Chào anh." Nhà họ Kim là khách hàng của Tần Du, đã mua hai tòa biệt thự trong tay cô! Tần Du đứng dậy chào hỏi anh ta.

 

Thấy Lâm tiểu thư không muốn chào hỏi, Tần Du cũng vờ như không quen, ánh mắt cũng không dừng lại lâu trên người cô ấy.

Nhưng mẹ kiếp Kim Hiếu Vũ đúng là gã hèn hạ: "Chắc cô Tần cũng không xa lạ gì với người bên cạnh tôi nhỉ?"

"Biết, Lâm tiểu thư." Tần Du gật đầu với cô ấy, đồng thời nhận ra miệng mình đúng miệng quạ mà! Sao lại đoán được như thần thế?

Bấy giờ Tống lão gia, người chỉ giữ lại mỗi Tứ di thái bên cạnh đang từ ngoài cửa bước vào, ông ấy nhìn thấy cô bèn đi về phía này.

"Bây giờ Lâm tiểu thư đang là diễn viên của công ty điện ảnh Phượng Hoàng chúng tôi. Lần này cũng có một vai quan trọng diễn cùng Hồng Tinh Mạnh Điệp trong 'Danh Hoa Bạch Mẫu Đơn' đấy." Kim Vũ Hiếu quay lưng về phía cửa nên không phát hiện Tống lão gia đang đi về phía này, vẫn đang giới thiệu với Tần Du.

DTV

"Thì ra là như vậy, điện ảnh là một ngành rất có triển vọng. Chúc mừng!"

Tần Du thấy Tống lão gia ngày càng gần, cũng không kịp suy nghĩ xem đây là phim gì, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này. Theo lý mà nói, Tống lão gia hẳn phải nhận ra bóng lưng của Ngũ di thái chứ nhỉ? Sao vẫn đi đến đây?

Tống lão gia không nhận ra tiểu Ngũ. Trước đây Tiểu Ngũ không mặc loại sườn xám bó eo này. Đây là phong cách mới trở nên phổ biến vào mùa xuân năm nay. Vả lại, Tiểu Ngũ đang dán sát vào Kim Vũ Hiếu, nửa người bị thân hình vạm vỡ của Kim Vũ Hiếu che khuất. Hơn nữa, gần đây nhà máy Thân Minh đang gặp phải một số vấn đề. Tống lão gia đang lo lắng, đúng lúc nhìn thấy Tần Du nên ông ấy muốn hỏi chuyện cô, vì thế không để ý.

Ông ta gọi một tiếng: "Tiểu Du!"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Lâm tiểu thư quay đầu nhìn, sắc mặt bỗng tái nhợt, cô ấy không ngờ gặp được lão Tống ở đây.

Tần Du nhìn vẻ mặt của Lâm tiểu thư, cô ấy thật sự không biết Tống lão gia cũng có cổ phần ở Vân Hải à?

Ông Tống cũng sửng sốt.

Lúc này, Kim Hiếu Vũ quay lại, nhìn thấy ông Tống lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: "Ôi chao, trùng hợp thật đấy! Ông chủ Tống!"

Khi thốt ra mấy chữ "ông chủ Tống", anh ta đưa tay ôm người phụ nữ bên cạnh dán sát vào mình hơn. Lâm tiểu thư vừa thấy Tống lão gia đã không chống đỡ nổi, muốn đẩy Kim Hiếu Vũ ra nhưng anh ta nhất quyết muốn khoe khoang trước mặt ông Tống.

Tống lão gia cũng quên mất mình định hỏi Tần Du chuyện gì.

Nhà họ Kim kinh doanh loại hình gì chứ? Trong vũ trường và rạp hát của họ, có bao nhiêu diễn viên và vũ công làm công việc đó để kiếm sống? Ông ấy cho Tiểu Ngũ và Tiểu Lục nhiều tiền như vậy là mong nửa đời sau họ sống thoái mái, không lo cơm ăn áo mặc. Ông ấy cứ tưởng Tiểu Ngũ ở Thượng Hải buồn chán nên đã về Thanh Đảo rồi, nào ngờ?

Ông Tống nghiêm mặt hỏi: "Tiểu Ngũ, sao bà lại dây dưa cùng tên này thế?"

Lâm tiểu thư không ngờ sẽ đụng phải lão Tống, nhưng đã gặp mặt rồi thì cô ấy cũng không sợ: "Tống tiên sinh, tôi và ông đã cắt đứt quan hệ, bây giờ tôi làm gì còn cần phải báo với ông sao?"

Tống lão gia kéo cô ấy qua, Lâm tiểu thư loạng choạng vùng vẫy: "Tống tiên sinh, ông buông tôi ra."

Kim Hiếu Vũ cũng kéo Lâm tiểu thư lại: "Ông chủ Tống, ông làm gì thế?"

Nghe vậy, Tống lão gia cáu kỉnh: "Tiểu Ngũ, đừng có hồ đồ, đừng hại cả đời mình thế."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận