Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 353

Sau khi tiễn đám ông Khương, Phó Gia Thụ dẫn đội xe quay về con đường cũ, cùng các anh em vào nội thành Tây An ăn cơm, tẩy sạch bụi bặm trên người rồi chui vào trong chăn ấm đánh một giấc ngon lành. Có điều anh đang ngủ đến là thoải mái thì cửa phòng lại bị gõ vang.

Phó Gia Thụ mặc áo ngủ ra mở cửa, nhìn thấy mấy người xa lạ: "Ngài có phải là Phó Gia Thụ không?"

"Đúng là tôi."

"Chúng tôi muốn hỏi một chút, không biết anh Phó đến đây có việc gì thế?"

"Ông chủ Lục Văn, Văn tiên sinh của nhà máy Thái Long Khang thuê tôi di dời máy móc từ Thượng Hải đến Tây An, nên mới tôi vận chuyển số máy móc này đệ địa chỉ đã chỉ định." Phó Gia Thụ cầm bao t.h.u.ố.c lá đặt trên tủ đầu giường lên, rút một điều rồi châm lửa vừa hút vừa trả lời."Tôi chỉ dừng lại đây một thời gian ngắn, phải nhanh chóng quay lại Vũ Hán để tiếp tục phối hợp với ông Ngô giải quyết việc vận chuyển, di dời xí nghiệp ở đó.

"Bọn họ đưa địa chỉ, anh không nghi ngờ gì ư?"

"Nghi ngờ gì chứ? Nghi ngờ thành ý thông báo việc hợp tác giữa hai bên lên tận báo chí à? Hay nghi ngờ việc mặt sông Hán Khẩu đã chật như nêm cối, nên việc di dời xí nghiệp luôn dậm chân tại chỗ, không cách nào tiến hành được dẫn đến việc kéo dài thời gian tái sản xuất, phục vụ nhân dân ư?" Phó Gia Thụ rít một hơi dài rồi nhả khói."Tôi bị máy bay của Nhật đuổi theo, chạy gần chết. Mới thay ông Lục kéo máy móc. Thế nhưng đến Vũ Hán cả tháng trời mà không tài nào mua được vé tàu đi Trùng Khánh, cũng chẳng có vé xe lửa đến Tây An. Chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi nên tôi mới định đến Tây An trước một chuyến. Nếu lỡ bên Trùng Khánh không chứa đường nhiều công ty như thế, muốn tôi chạy đến đây thì còn có sẵn đường ra."

Phó Gia Thụ thừa nhận luôn: "Anh trai tôi có xưởng sản xuất vải ở Trùng Khánh, phu nhân của tôi thì đang ở Hồng Kông, ngày đêm miệt mài sản xuất xe Truck cho phía Hoa kiều. Hoa Hưng mới bị đắm sáu con tàu hơn nghìn tấn, cha tôi tự ở lại sông Hoàng Phổ, dùng hỏa lực làm nổ tung những xí nghiệp định rời đi. Những xí nghiệp này nhất định phải rút lui à? Bọn họ không rời đi, ở lại Thượng Hải cùng lắm là bị người Nhật ép làm ăn chung. Anh có biết là thời điểm nhà máy hóa chất Thiên Nguyên rời đi, gần như đã bị huỷ hết không? Anh có biết nhà máy Luyện Rèn Công Ích trên đường di dời đã tổn thấy quá nửa máy móc không? Thời điểm quốc gia tồn vong, phải để những nhà máy, xí nghiệp này gánh vác trách nghiệm của mình, sớm ngày khởi động sản xuất lại. Tôi đề nghị anh đi xin chỉ thị của cấp trên, xem họ có muốn làm khó làm dễ tôi trong chuyện này hay không? Có muốn làm lạnh lòng tất cả các ông chủ trong ngành công nghiệp và Hoa kiều Nam Dương hay không? Nếu sợ tôi trốn, các anh có thể phái người ở lại canh chừng, tôi chạy thẳng một mạch đến đây còn chưa ngủ nghê gì, buồn ngủ lắm, ngủ đây."

Phó Gia Thụ nói xong vén chăn nằm xuống luôn. Sổ sách cần thu đã thu được, như vợ anh nói thì không cần đợi chiến tranh kết thúc, trước khi quân Nhật tấn công Đông Nam Á thì bọn họ sẽ không vội giúp đỡ gì. Đến lúc đó cứ chạy sang Mỹ là được, giờ anh làm mấy việc này đúng là sẽ chẳng sao.

Mấy người kia thấy Phó Gia Thụ lăn ra ngủ thật thì đều nghĩ: Con hàng này đần độn, to gan thật hả trời?

Bọn họ vội vàng chạy đi gọi điện thoại, xin ý kiến cấp trên thì nhận được câu trả lời: Đôi bên hợp tác được rồi. Đúng là có một số xí nghiệp đã nghiên cứu, di dời dọc theo tuyến đường sắt từ Lũng Sơn đến phía bắc, không cần làm khó Phó nhị thiếu. Có lẽ Phó nhị thiếu còn chưa biết chuyện quân Nhật đã dùng hỏa lực ngăn chặn, vây hãm phía bắc sông Tô Châu nên tàu thuỷ của người nước ngoài không thể vào được.

Phó Đức Khanh tiên sinh vì vận chuyển thiết bị, gần đây đã liều lĩnh dấy lên mưa b.o.m bão đạn trên sông Hoàng Phổ, chọn tuyến đường từ Tùng Giang vòng đến Tô Châu. Sáng hôm qua, thời điểm ông đích thân sắp xếp thuyền trên sông Hoàng Phổ đã mất mạng trong b.o.m đạn b.ắ.n phá của quân Nhật.

Phó Gia Thụ nghe thấy tiếng bước chân thì mở mắt ngồi dậy. Anh với bao thuốc trên tủ đầu giường rút ra một điếu rồi nhìn hai người mới đến: "Thế nào? Các anh đã hỏi rõ chưa?"

Anh mở nắp bao diêm, chuẩn bị châm thuốc thì lại nghe một trong hai người trả lời: "Anh Phó, cha anh đã xảy ra chuyện rồi."

 

Máu trong tim Phó Gia Thụ như thể bị rút sạch chỉ trong tích tắc. Anh ngẩn người, thậm chí còn không thể nào thốt ra lời để hỏi cho cặn kẽ. Đến khi que diêm cháy hết, đau đớn khi bị lửa đốt da thịt cũng không thể làm anh hoàn hồn. Mãi một lúc sau diêm tắt, Phó Gia Thụ nói: "Anh nói lại một lần nữa xem?"

 

"Sáng hôm qua, Phó Đức Khanh tiên sinh đã bị nổ c.h.ế.t trên sông Hoàng Phổ cùng với Hồng Tinh Tỏa. Thuyền viên cùng máy móc trên ba con tàu, toàn bộ đều chìm xuống đáy sông Hoàng Phổ."

Không có chút khói nào thoát ra khỏi miệng Phó Gia Thụ, chỉ có tiếng kêu đến tê tâm liệt phế: "A..."

Sau tiếng kêu thắt ruột thắt gan đó, Phó Gia Thụ đã ngất đi. Đến khi anh tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trong một bệnh viện của người Tây ở Tây An, bên cạnh là anh em trong đội xe: "Thiếu đông gia, xin cậu hãy nén bi thương!"

Nén bị thương? Làm thế nào mới có thể đè nén nỗi đau này được? Mỗi lần Tống Thư Ngạn nói cha anh không tốt, lúc nào anh cũng chỉ bác bỏ bằng đúng một câu: "Cha tôi không phải loại người như vậy..."

Trong lòng anh, cha chính là một tấm gương sáng. Năm đó anh do dự nên học kinh doanh hay theo đuổi ngành cơ khí máy móc mà mình yêu thích, ông đã nói: "Học thứ mình thích đi. Công nghiệp là nền móng của quốc gia, cha sẽ đầu tư một nhà máy sản xuất linh kiện máy dệt trước. Đợi đến khi con về, có lẽ nhà máy đã sản xuất được máy móc. Lúc đấy con có thể tha hồ phát huy sở trường của mình."

Phó Gia Thụ thích Tần Du, lúc đó cô vẫn còn là vợ của bạn nhưng cha cũng không hề trách móc, ngược lại còn thấu hiểu cho anh. Ông sẽ dạy anh làm thế nào để theo đuổi phụ nữ, sau đó lộ ra trăm ngàn chỗ hở. Thì ra ông cũng có thứ bản thân chẳng hề có kinh nghiệm...

Từ nhỏ Phó Gia Thụ đã được cha nắm tay chỉ dạy đến lớn, không ai có thể hiểu hàm nghĩa của chữ 'cha' này hơn anh.

Lúc cha mất, bên cạnh không có cốt nhục thân sinh nào, cũng không tìm được t.h.i t.h.ể của ông. Phó Gia Thụ lẳng lặng nằm trên giường, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Thiếu đông gia, cậu nghĩ thoáng một chút đi, cậu còn có bà chủ và thiếu phu nhân, còn có tiểu thư cùng tiểu thiếu gia mà." Anh em trong đội xe an ủi.

Đúng vậy! Cha mẹ anh gần như là cùng một thể, mẹ anh phải làm sao bây giờ?

Tần Du nhận được tin tức sớm hơn Phó Gia Thụ. Chạng vạng tối hôm qua cô nhận được tin, tối về vẫn miễn cưỡng vui cười cùng người nhà. Cả đêm Tần Du không ngủ, vừa sáng sớm đã gõ cửa phòng Phó Gia Ninh. Phó Gia Ninh mặc áo ngủ có mũ, dù là trước các người đẹp làm việc trong ngân hàng Delta hay trước mặt cô thì đều có chút hồn nhiên: "Chị dâu, sao sớm thế đã đến quấy giấc mộng đẹp của người ta thế?"

Tần Du đã khóc suốt đêm, sau khi đóng cửa lại mới khàn giọng nói: "Gia Ninh, cha xảy ra chuyện rồi."

Phó Gia Ninh vừa nghe thấy thì cả người lập tức xụi lơ, ngồi sụp xuống đất. Tần Du quỳ xuống, ôm lấy đối phương: "Gia Ninh..."

"Không thể nào, chị dâu!" Không thể nào! Cha đã xảy ra chuyện gì chứ?"

Tần Du ôm chặt Phó Gia Ninh, nói hết những gì mình biết cho cô ấy nghe: "Chị không biết phải nói với mẹ thế nào nữa. Bà chắc chắn sẽ không chịu nổi."

Đúng rồi! Mẹ mà biết thì sẽ điên mất thôi.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận