Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 270
"Cái này làm sao dám nhận hay là mời nữ sĩ Chu ra giá đi? Tôi mua là được."
"Phương thái thái, đồ thêu mà bác tôi trưng bày ở đây sẽ không bán. Bán đắt bác ấy sẽ không có danh tiếng, bán rẻ thì sợ khách hàng ùn ùn kéo đến, bác tôi không muốn để tài nghệ của mình mai một nên đến đây, nhưng thêu thùa cũng khá mệt mỏi. Cho nên bác ấy không nhận đơn hàng, chỉ làm cố vấn cho chị Lục mà thôi."
"Vậy tôi mà từ chối thì đúng là bất kính rồi."
Tần Du và Trần Anh đưa những người này ra khỏi cửa tiệm, Trần Anh thở ra một hơi, những vị phu nhân này a?
Tần Du dán vào tai cô ấy nói: "Nhìn cái vụ làm ăn phát đạt này xem."
"Cũng đúng."
Tần Du từ Hằng Nga đi ra, cô mới mua xe muốn khoe khoang một chút, nhưng lại hơi xa lạ với thế giới này nên chỉ có thể tìm bạn trai nhà mình.
Cô lái xe đến xưởng Hưng Hoa, Phó Gia Thụ gần đây rất bận rộn, máy dệt đã thông qua kiểm tra trước khi sản xuất hàng loạt, hiện tại đã đầu tư hơn hai mươi chiếc thử nghiệm.
Lái xe vào trong nhà máy, thấy mình ăn mặc như vậy không thích hợp vào xưởng nên cô tìm người đi gọi Phó Gia Thụ ra.
Phó Gia Thụ từ trong xưởng đi ra, ăn mặc theo kiểu Trung Quốc, vợ nhà mình lại ăn mặc sang trọng lộng lẫy, còn anh mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần cotton, tay anh vẫn còn dính dầu, nếu đội thêm chiếc mũ vỏ dưa trông anh chẳng khác gì một người lái xe xích lô.
"Ồ! Mang xe tới rồi à?" Phó Gia Thụ đưa tay muốn sờ, bị Tần Du ghét bỏ nói: "Đi rửa tay rồi đưa em đi hóng gió."
Phó Gia Thụ dùng xà phòng giặt chà thật mạnh, nhưng rất khó rửa sạch dầu trên tay ngay được, anh đã rửa đi rửa lại nhiều lần.
Nhìn anh không tinh tế như vậy, Tần Du lấy từ trong túi ra một lọ kem dưỡng da của mình, nặn ra một chút, nói với Phó Gia Thụ: "Đưa tay lại đây."
Phó Gia Thụ vươn tay ra, Tần Du tỉ mỉ bôi lên cho anh, cái này còn phát ra tiếng kêu bíp bíp: "Mùa hè còn bôi cái này sao? Bị nhờn, không khó chịu sao?"
Chờ Tần Du buông tay anh ra, anh đưa tay lên ngửi: "Thơm quá, sẽ bị người ta chê cười."
"Bị ai chê cười?" Tần Du trừng mắt, nói: "Đi thôi, thử xe mới của em."
Phó Gia Thụ kéo ghế lái phụ ra, Tần Du cũng lên xe, váy mã diện của cô hơi dài nên cô kéo váy lên đầu gối, chân đạp côn...
"Xuống, xuống! Để anh lái!" Phó Gia Thụ kêu lên.
Tần Du nhìn anh: "Làm gì vậy? Lát nữa cho anh lái."
"Em nhìn bộ dạng này của em xem."
Tần Du nhìn theo anh mắt của anh, váy mã diện kéo tới trên đầu gối, lộ ra đùi và bắp chân, quả thật nhìn có hơi thô kệch, khó trách bạn trai không thể tiếp nhận: "Anh lái, anh lái đi!"
Tần Du xuống xe, đổi chỗ với Phó Gia Thụ, ngồi ở ghế lái phụ, cô nhìn kỹ váy của mình không lộ ra, hỏi: "Lần này được chưa?"
Nhìn Tần Du quy củ như vậy Phó Gia Thụ lại cảm thấy dường như thiếu cái gì đó, anh lái xe nói: "Hôn lễ của chúng ta có nên tổ chức sớm không?"
"Vì sao? Không phải đã thương lượng rồi sao? Tháng năm năm sau là thích hợp nhất."
DTV
Dựa theo tập tục truyền thống, Tần Du đã kết hôn một lần, cái gọi là xuất giá tòng phu sẽ không có thủ hiếu, em gái nguyên chủ trở về vì chịu tang mẹ bảy bảy bốn mươi chín ngày, đã xem như là nhị lão gia nhà họ Tống hào phóng. Nhưng cô nghĩ năm nay mẹ mới mất, dù sao cũng phải qua một năm mẹ mất mới tổ chức hôn sự.
"Anh thuận miệng hỏi thôi, chỉ là cảm thấy thời gian quá dài, nhưng anh vẫn chờ được." Phó Gia Thụ lái xe ra khỏi khu nhà máy.
Tần Du tựa lưng vào ghế, đột nhiên trong đầu lóe lên, vừa rồi do mình kéo váy? Cô gọi: "Phó Gia Thụ."
"Hử?"
"Anh có biết tại sao lúc nãy em lại bôi kem dưỡng da cho anh không?"
"Không biết." Dù sao mùa hè bôi kem dưỡng da, Phó Gia Thụ cảm thấy khá thừa thãi.
Tần Du nghiêng đầu nhìn chằm chằm vành tai Phó Gia Thụ: "Bởi vì làn da trên đùi em rất mịn màng, còn tay người nào đó lại quá thô ráp..."
Tần Du còn chưa nói xong, mặt Phó Gia Thụ trong nháy mắt đã đỏ bừng, hơn nữa còn đỏ lên vành tai, nhìn vành tai mượt mà này xem, rất muốn cắn một miếng, Tần Du cười nói: "Quả nhiên, vừa rồi anh chính là nghĩ như vậy."
Xe đột nhiên tăng tốc hướng một nơi hẻo lánh mới xây trên đường, cho dù đã thích ứng với tác dụng giảm xóc của xe thời đại này, nhưng anh đây là muốn đ.â.m c.h.ế.t cô sao?
Phó Gia Thụ thắng xe, kéo Tần Du qua, hôn cô.
Gần đây cô luyện tập thường xuyên hơn, kỹ năng của người nào đó cũng càng ngày càng thuần thục, anh chàng này khiến cô lên xuống thất thường, khiến cô chỉ muốn lập gia đình càng sớm càng tốt.
Phó Gia Thụ buông cô ra, nói giọng uy hiếp: "Còn dám nói hươu nói vượn không?"
Cái sự uy h.i.ế.p này lại rất có chút lực uy h.i.ế.p nào, cho dù hai má cô đã ửng đỏ, nhưng khí thế tuyệt đối không thể thua: "Cái này phải xem anh nha! Anh có thích em nói như vậy hay không? Nếu không thích thì em không nói nữa."
Bóng cao su bị đá trở về, thừa dịp Phó Gia Thụ còn đang suy nghĩ, Tần Du cắn vành tai mà cô đã mong ước bấy lâu, vành tai đỏ ngầu nóng lên, Tần Du dùng răng cọ nhẹ, Phó Gia Thụ kêu một tiếng, hổn hển nói: "Buông ra."
Tần Du cắn đủ rồi, buông anh ra, Phó Gia Thụ sờ vành tai, có chút đau nhức, mà loại đau nhức này lại làm cho anh nhớ tới cảm giác khó tả vừa rồi, mắng một câu: "Khốn kiếp."
"Đồ ngốc!" Tần Du trả lời: "Anh nói đi! Rốt cuộc anh có muốn em nói những lời như vậy không?"
Phó Gia Thụ đỏ mặt nói: "Muốn."
Nhìn cô mặt mày hớn hở, Phó Gia Thụ khởi động xe: "Anh đưa em về nhà."
"Tại sao?"
"Tránh cho em lại vén váy lên lái xe, không an toàn." Phó Gia Thụ nói.
"Không cần phiền toái như vậy, chẳng lẽ em về nhà thay váy rồi đưa anh quay lại xưởng Hưng Hoa? Dù sao anh cũng phải tự lái xe về nhà! Vừa rồi em đến chỗ chị Lục lấy một cái váy, về phòng làm việc của anh thay váy là được."
"Cũng được." Phó Gia Thụ lái xe vào nhà xưởng.
Tần Du đến phòng làm việc của Phó Gia Thụ thay quần áo, Phó Gia Thụ đứng ở ở ngoài chờ vợ, nhân viên trong xưởng đi qua, không biết tại sao thiếu đông gia lại đứng trước cửa phòng làm việc của mình.
Sư phụ Trương đi tới: "Thiếu đông gia, tôi có việc tìm cậu thương lượng một chút, cái kia..."
Nói xong sư phụ Trương muốn đẩy cửa phòng làm việc của anh, Phó Gia Thụ vội vàng ngăn cản ông ấy: "Chờ một chút."
Sư phụ Trương dừng lại, đứng đối diện thiếu đông gia báo cáo: "Trước mắt tài liệu..."
Sư phụ Trương nói xong, muốn xin ý kiến của thiếu đông gia, tài xế Trương nhìn về phía Phó Gia Thụ, ông ấy nhìn thấy vành tai sưng đỏ của thiếu gia: "Thiếu gia, tai của cậu bị sao vậy?"
Bị tài xế Trương phát hiện rồi! Phó Gia Thụ trấn định lại, mặt lại đỏ lên: "Bị muỗi cắn. Tôi còn có chút việc, ông xuống trước đi, lát nữa tôi sẽ tìm ông."
Có chuyện gì? Chuyện gì mà lại đứng ngẩn người ở ngoài hành lang như vậy? Tài xế Trương không hiểu, nhưng ông vẫn đi xuống.
Phó Gia Thụ thấy tài xế Trương đi xuống, thở phào nhẹ nhõm, lúc này cửa phòng làm việc mở ra, Tần Du đi ra, cô thay một chiếc váy ôm lấy thân hình của mình, lộ ra đường cong quyến rũ, hơn nữa còn để lộ một đường viền cổ áo trắng như tuyết, cô tiến lên một bước, lộ ra một phần đùi nhỏ.
Vừa nãy lúc cô vén váy lên, anh đã bị phân tâm, hiện tại cô lại tiếp tục?
"Làm gì mà ngẩn người vậy, em đi đây!" Tần Du nói với anh.
Phó Gia Thụ đưa cô xuống lầu, nhìn cô ngồi vào trong xe, muốn nói với cô sau này bộ này chỉ có thể mặc ở nhà cho mình xem, nhưng há miệng lại là: "Trên đường cẩn thận một chút."
"Không tin kỹ thuật lái xe của em?" Tần Du nói xong lái xe ra khỏi xưởng, tốc độ này thể hiện được bản lĩnh lái xe lão luyện của cô.