Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 324

Nhà máy Thân Minh vốn trả cho ông chủ Hầu từ lâu nhưng ông ta còn nghe lời ông Tống hơn cả đứa con trai Tống Thư Ngạn này. Tống lão gia bảo ông ta đi hướng đông thì nhất định sẽ không đi hướng tây. Nghe nói ông Tống định đi, ông chủ Hầu túm chặt không cho đi, dứt khoát nói phải góp cổ phần. Tống lão gia chiếm phần lớn, ông ta chiếm phần nhỏ.

Tống lão gia nói chuyện với con trai, đã không hợp ý thì nửa câu cũng thấy nhiều. Ông ấy bảo anh ấy cưới vợ sinh con nhưng Tống Thư Ngạn ở nhà hết bế hai cô em gái, ra ngoài thì bế con gái của Tần Du, tóm lại rất ngang bướng. Bây giờ, Tống Thư Ngạn đang quản lý nhà máy Hải Đông, anh ấy chỉ cho ông Tống nhìn chứ không cho ông ấy khoa tay múa chân.

Như thế ông Tống và ông chủ Hầu của Thân Minh rất ăn nhịp với nhau, xem như nhà máy con độc lập của Hải Đông. Bởi vậy ông ấy ném hết ba nhà máy của Hải Đông, cộng thêm bốn nhà máy của Thanh Đảo cho con trai, tập trung vào Thân Minh, mở nhà máy thứ hai của nó tại nhà máy Hưng Hoa. Việc làm ăn rất thuận lợi, ông chủ Hầu đi theo sau ông ấy kiếm tiền.

Vì thế ông Tống suýt nữa đã quên Hải Đông mới là nhà máy ruột thịt của mình, ông ấy chỉ có cổ phần ở Thân Minh thôi.

Lúc này, Tống lão gia chẳng quan tâm công nhân của Hải Đông có được ăn cơm hay không, nói chung người của Thân Minh không thể đói bụng được.

"Hai mươi thuyền lương thực, cuối cùng anh chỉ lấy được hai thuyền thôi, chia được cho em bao nhiêu chứ?" Phó lão gia nói với ông ấy.

"Cái gì? Số còn lại đâu?"

"Bị điều động rồi."

"Bà mẹ nó, điều con mẹ nó chứ. Điều động xong đem đi bán với giá cao à?" Từ khi ly hôn với vợ, giờ đây ông Tống nói chuyện càng không kiêng kỵ gì.

Phó lão gia lắc đầu: "Công bằng mà nói thì vào thời điểm này sẽ bị chính phủ điều động thôi. Huống chi chính phủ cũng làm rất nhiều rồi, chúng ta chỉ cần yên tâm thôi. Hơn nữa, nhà nước cũng đang gửi trái phiếu cứu trợ, đề nghị liên minh quốc tế viện trợ. Giờ phút này, chính phủ đang sứt đầu mẻ trán."

 

"Anh à, giúp đỡ một chút đi! Đợi liên minh quốc tế giúp? Cầu được mưa thì mưa không lớn, cơm xin được cũng không ngon. Nói đi, anh chia cho em bao nhiêu?"

Nói là cơm đi xin không ngon nhưng ông Tống đi xin cơm lại cực kỳ nỗ lực, tựa như nhà máy Thân Minh của ông ấy còn lớn hơn cả Hải Đông và Hưng Hoa vậy.

"Chỗ cháu còn mấy trường học nữa đó." Tần Du buộc nhắc nhở ông Tống, để ông ấy đừng có hung ác như vậy.

DTV

Chỉ một lúc, hai thuyền lương thực đã bị chia sạch sẽ. Bữa này no rồi nhưng không biết bữa tiếp theo sẽ thế nào.

"Cháu nói bác trai này, chẳng phải bác mới mở xưởng ở đường Dương Thụ à? Bác bảo ông chủ Hầu bán cái nhà máy cũ Sạp Bắc kia đi."

Tần Du biết chẳng còn mấy ngày nữa sẽ xảy ra sự kiện 28 tháng 1, tới lúc đó Sạp Bắc chính là chiến trường.

"Cháu bảo Tiểu Hầu bán thế nào? Bác còn nhận một đống người ở bên đó. Nơi đó đủ nhân lực để nhuộm vải cung cấp cho khu gặp nạn. Loại này cũng không cần kỹ xảo gì, chỉ nhuộm màu lam. Chẳng phải thích hợp với những nạn dân kia nhất à? Để họ làm việc, bác cho bọn họ cơm ăn."

Thế cũng được, trừ khi bán cho Hán gian, nếu không vào tay ai cũng sẽ bị tổn thất. Tần Du không nói với ông ấy, ở thời đại này sao có thể chu toàn mọi chuyện được?

"Bé ngoan, cho ông ngoại thơm cái nào."

Ông Tống thấy hai thuyền lương thực kia đã được chia rất hợp lý, ông ấy rất hài lòng, đưa tay nắm lấy tay nhỏ của Niếp Niếp rồi dùng râu khẽ cọ cọ. Nhưng Tống lão gia vẫn không hề được đứa trẻ chào đón, cô bé khóc òa lên. Phó lão gia chỉ có một đứa cháu nên rất thương, bế cháu gái: "Niếp Niếp ngoan cho ông nội thơm một cái, không đau, không đau."

Cô bé đưa tay tới bên miệng ông nội cho ông ấy thơm.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận