Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 250
"Mẹ mang thai con, nhiệm vụ của cha con đã hoàn thành, ông ấy công khai theo đuổi người đàn bà khác, cái này còn chưa tính, vì cưới mẹ kế của con về nhà, ông ấy còn cố ý để cho mẹ bắt gặp ông ấy và mẹ kế của con ở bên nhau. Khi đó mẹ kế của con hỏi ông ấy: 'Rốt cuộc là em tốt hay là cô ấy tốt?" Cha con nói: "Cô ấy còn cứng hơn gỗ, làm gì có chút gợi cảm nào'. Ngày nào mẹ cũng gắng gượng mang thai con nên ăn thêm chút cơm, nhưng vẫn luôn nghĩ là hay là cùng đứa con trong bụng c.h.ế.t đói luôn đi." Nói tới đây, Tống thái thái đã rơi đầy nước mắt.
"Mẫu thân!" Tống Thư Ngạn đưa tay rút khăn lau nước mắt cho mẹ.
"Thậm chí lúc chạy trốn về nhà mẹ đẻ, mẹ cũng đi lấy thuốc phá thai, sờ con đang nhúc nhích trong bụng mẹ, cuối cùng mẹ cũng không thể hạ quyết tâm. Con và Tiểu Du đều rất may mắn, không đi đến bước kia của mẹ, buông xuống đi! Chịu đựng là được." Tống thái thái cầm lấy bàn tay đang lau nước mắt cho bà ấy của Tống Thư Ngạn: "Con xem, về sau cha con lại rước hết người nọ đến người kia trở về, mẹ cũng sẽ không bao giờ d.a.o động nữa. Ông ấy trở về, mẹ liền bận rộn, mỗi ngày ngóng trông ông ấy đi sớm một chút, mẹ có thể thoải mái một chút!"
"Mẫu thân thật sự mỗi ngày đều trông mong cha đi?"
"Đúng vậy, mẹ chỉ mong con trở về, sao có thể trông mong cha con?
Ngay cả lúc mẹ cầu Bồ Tát, cũng cầu cha con có thể ít về vài ngày." Tống thái thái ôm con trai: "Cho nên, tất cả đều sẽ qua đi. Chúng ta nhất định phải học cách nhìn thoáng!"
"Con mới có vài ngày thôi! Mẹ dùng bao nhiêu năm?" Tống Thư Ngạn vuốt tóc mai mẹ: "Mẹ phải nhìn thoáng hơn một chút, nếu mẹ con thật sự có thể trở thành bậc thầy giống như Thẩm tiên sinh. Sau này con đi ra ngoài, người ta cũng sẽ nói: "Đây là con trai của cô Chu Minh Ngọc đấy", như vậy hãnh diện biết bao."
"Chỉ biết dỗ dành mẹ!"
"Mẫu thân, nửa đời trước vì để con giữ được vị trí đại thiếu gia nhà họ Tống mà tủi thân nhiều năm như vậy. Nửa đời sau mẹ muốn làm gì thì cứ đi làm đi? Mẹ có con trai rồi!" Tống Thư Ngạn dừng một chút: "Mẫu thân còn có một đứa con gái đang trông mong mẹ khỏe mạnh. Ngày mai từ trong xưởng đi ra, mẹ vẫn nên quay về chỗ Tiểu Du đi! Nơi đó không có cha con, mẹ sống thoải mái một chút!"
Tống thái thái đứng lên cười gõ gõ đầu con trai, nhìn anh ta ngược lại giống như hiểu được rất nhiều chuyện, bà cười: "Ngủ sớm một chút, lớn như vậy rồi, còn tủi thân thành như vậy."
An ủi con trai xong, Tống thái thái đi ra ngoài cửa, đẩy cửa ra lại thấy chồng sững sờ ở đó...
Tống lão gia lo lắng cho con trai, muốn tới xem một chút, lúc đi tới cửa, định vặn mở cửa thì lại đúng lúc nghe thấy vợ đang nói chuyện cũ với con trai.
Đột nhiên ông ấy rất muốn nghe xem mình ở trong lòng bà ấy là dáng vẻ như thế nào? Nghe xong từng câu từng chữ, trong lòng của ông ấy giống như là bị ném vào một quả cân, ép đến không thở nổi.
Nếu như không phải bà ấy nhắc tới, ngay cả bà hai ông ấy cũng ném vào góc, chứ nói chi là những lời đã nói với bà hai kia? Lúc này ông ấy nhớ lại ngày xưa. Ông ấy hận cha mẹ ép ông cưới tiểu thư nhà họ Chu, ép ông ăn ở cùng với bà ấy. Không có cách nào phản kháng cha mẹ, liền trút hết bực bội lên người bà ấy, còn mình thì tức giận, làm qua loa cho xong việc. Khi đó bà ấy chỉ là một tiểu cô gái mới mười tám tuổi, đối mặt tình hình như vậy, bà ấy không khóc không làm khó, mà chỉ cắn răng chịu đựng. Bà ấy giống gỗ chỗ nào? Rõ ràng là mình không ra gì.
Cha mẹ không cho ông ấy cưới bà hai vào cửa, ông ấy cố ý để cho bà ấy bắt gặp, bà ấy cầu xin cha mẹ ông ấy, để ông khiêng bà hai vào cửa, uống trà vào cửa của bà hai.
Bà ấy tìm một lý do về nhà mẹ đẻ, về tận một tháng. Khi đó ông ấy tràn đầy vui sướng, vì đã thắng cha mẹ, lại chưa từng nghĩ tới vợ mình cũng là một người sống sờ sờ, cũng có trái tim, trái tim cũng sẽ đau. Cha mẹ ép ông ấy đi đón vợ về. Ông ấy lại đưa bà hai đi Thượng Hải.
Cho đến một lần, ông nghe thấy em họ nói chuyện cùng một đám đàn là phân của con trai nó là dạng gì. Thì ra biểu muội trong trẻo nhưng lạnh lùng lịch sự tao nhã cũng sẽ có lúc tục tĩu như thế. Thời trai trẻ có chút vui vẻ kia lập tức hóa thành mây khói, ngay cả bà hai cũng không muốn nhìn.
Về sau cha mẹ cho rằng ông ấy cuối cùng cũng hiểu chuyện, biết nặng nhẹ, biết Minh Ngọc là vợ chính, biết cho bà ấy thể diện, cũng phân rõ con này con kia, yêu thương Thư Ngạn, đứa con do Minh Ngọc sinh ra nhất, thậm chí ngay cả chính ông ấy cũng cho là như vậy.
Cho đến mấy hôm trước, ông ấy ý thức được mình tìm bà ba là bởi vì trên người bà ba có bóng dáng của bà ấy. Mà trong số các con, ông ấy yêu thương Thư Ngạn hơn cả, cũng không hoàn toàn vì Thư Ngạn là con trai trưởng, là con vợ cả sinh ra, cũng không hoàn toàn vì anh ấy thông minh, thật ra còn là vì Thư Ngạn là con trai của bà ấy, chỉ có con trai của bà ấy mới có thể kế thừa y bát của mình.
DTV
Y bát: truyền từ đời này sang đời khác; y bát; áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng ... truyền lại cho đời sau)
Trước kia luôn không rõ, tại sao sau khi cha mẹ qua đời mình vẫn về nhà đúng giờ, chỉ tưởng rằng đó là thói quen, luôn phải về thăm nhà, dập đầu trước bài vị của cha mẹ.
Trên thực tế lúc về đến nhà, nhìn thấy bà ấy ăn mặc bảo thủ, cầm một chuỗi Phật châu Ngọc Bích đứng ở đó, liền có loại cảm giác an tâm khi về đến nhà.
Sau khi về nhà, ở lại vài ngày, nhìn khuôn mặt giống không có biểu cảm gì giống như tượng gỗ của bà ấy. Ông ấy nói một câu, bà ấy liền đáp một câu. Lăn qua lộn lại, không phải trong nhà có mấy mẫu đất, thì là nhà họ hàng nhà họ Tống có chuyện gì, còn có chính là Thư Hoa, Thư Cầm, Thư Nhã...
Tóm lại, mỗi lần hăng hái bừng bừng trở về, lại bị bà ấy lạnh nhạt, rồi lại bị những lời vụn vặt, ầm ĩ đến đau đầu mà rời đi. Lúc rời đi, sau đi rồi thì ít về hơn, bởi vì dù là từ Thượng Hải trở về Ninh Ba, hay là từ Thanh Đảo trở về Ninh Ba đều rất phiền toái.
Nhưng hết lần này tới lần khác, tiết Thanh Minh, tết Trung Thu, năm mới, đến lúc không cần nhắc nhở, ông ấy đều sẽ trở về, sau đó ông ấy sẽ tổng kết tất cả thành, tình cảm nhớ nhà.
Hiện tại ông ấy cuối cùng cũng hiểu, tại sao mỗi lần trở về, ông ấy đều không được vợ tươi cười chào đón rồi. Ai mà thoải mái được khi nhìn thấy bản mặt của người mình ghét. Cho nên không muốn ông ấy ở nhà.
Quả nhiên, bà ấy lạy Bồ Tát đều hy vọng ông ấy ít về.
Trong thời gian ngắn ngủi, trong đầu Tống lão gia là hàng ngàn suy nghĩ, thấy bà ấy đứng trước mặt mình, vẫn là khuôn mặt như thế, nhìn không ra buồn vui, đối với ông không có chút nhiệt tình. Nhưng vì bà vừa khóc vẫn còn vệt nước mắt nên ông ấy không trách bà được. Trong lòng ông ấy rất áy náy, chỉnh lại tâm trạng: "Tôi đến thăm Thư Ngạn."
"Ông vào đi." Tống thái thái đi ra ngoài, những lời vừa rồi bà ấy nói với Thư Ngạn, ông ấy có nghe hay không, bà ấy cũng không thèm để ý.
Nhìn bóng lưng lắc lư của vợ, Tống lão gia kéo cửa phòng Tống Thư Ngạn ra, đi vào, nhớ tới những lời vô liêm sỉ mà con trai vừa nói, cái gì bảo anh ấy muốn làm "con trai của cô Chu Minh Ngọc", nói thế nào thì đó cũng là thái thái của Tống Thế Phạm.
"Làm việc mà không biết nghĩ?" Tống lão gia hỏi con trai.