Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 254
Đi mua sớm một chút cho nên bác gái nhất định sẽ không gặp Tần Du với vẻ mặt dò hỏi, Tống Thư Ngạn lại đưa cho cô một phần khác "Mua cho em đó."
Nhìn thấy Phó Gia Thụ còn chưa đi, Tống Thư Ngạn nhíu mày: "Sao còn ở chỗ này, thừa dịp còn nóng thì cầm đi đi."
Phó Gia Thụ đi ra phía sau, Tần Du cầm bánh bao với cơm chiên đưa cho Ni Nhi: "Tiểu Ni Nhi, em cầm cái này, để lại cho chị hai cái bánh bao, hai phần cơm chiên, còn lại em cùng mẹ với bà ngoại, bà nội ăn nhé."
Tiểu Cường ngửa đầu: "Không có phần của em sao?"
"Cũng có, đi nhanh đi." Tần Du nói với Tiểu Cường.
Tần Du lên lầu, ở trên bàn ăn cơm, Hoa Tố Phân cầm bánh bao với cơm chiên lên, nói với Tống thái thái: "Thái thái, bà không có ở nhà. Tiểu thư cũng không khiêu vũ nữa, còn không ăn sáng, mắt cứ trông mong nhìn ra ngoài cửa lớn."
"Ngốc." Tống Thư Ngạn cười mắng một tiếng.
"Không biết ai ngốc."
Tống thái thái nhìn hai đứa nhỏ đấu võ mồm với nhau, trong lòng cũng hơi chạnh lòng một chút, nhưng lại lo lắng đứng lên: "Mẹ lên phòng trước."
Nhìn thấy bác gái đi lên cầu thang, Tần Du mặc dù đang đấu võ mồm với Tống Thư Ngạn, nhưng cũng biết mẹ con hai người tới sớm như vậy cũng kỳ lạ, đang muốn hỏi Tống Thư Ngạn thì giọng Phó Gia Thụ vang lên: "Chị Hoa, điểm tâm của tôi chị mang lên chưa?"
Hoa Tố Phân mắng đứa nhỏ: "Tiểu Cường, đừng ăn cơm rang với bánh bao nữa, không thiếu gia không có gì để ăn đâu."
"Chị Hoa, mọi người ăn đi, tôi không ăn nữa." Phó Gia Thụ nói với Hoa Tố Phân.
Phó Gia Thụ đi vào, ngồi xuống bên cạnh Tần Du, cầm lấy chiếc đũa, gắp cơm chiên trước mặt, Tần Du bật người lập tức lấy lại cho vào bát cháo của mình: "Chính anh nói không ăn, đây là của em, anh muốn cũng đừng hòng nghĩ đến."
Phó Gia Thụ nhìn vợ ăn mảnh một mình, đành nhận mệnh đập trứng luộc ăn.
Tần Du rất đắc ý ngồi ăn cơm rang, ăn xong liền hỏi Tống Thư Ngạn: "Anh Thư Ngạn, lúc trước không phải nói hôm nay đi tới chỗ chị Lục sao?"
Tống Thư Ngạn rất phiền não, mẹ anh không chỉ phải giao cho Tiểu Du chăm sóc, còn giao cho nhà họ Phó quan tâm, nếu không cha anh đến dây dưa, thật đúng là phiền toái. Nhưng biết nói thế nào đây, nếu nói cha nhớ mẹ, thì mẹ sẽ không vui.
Anh ấy khó xử cuối cùng nghẹn ra một câu: "Anh đến nói với em một tiếng, cha anh tới tìm mẹ anh thì em ngăn cản giúp anh, đừng để ông ấy tới gần mẹ anh."
Tần Du lúc này mới phát hiện, Tống Thư Ngạn gọi bác gái là "Mẹ"(trước đây gọi mẹ là "Mẫu thân" nhưng bây giờ gọi là "mẹ"), không giống Phó Gia Thụ trước kia, anh ấy rất hạn chế gọi mẹ anh ấy một tiếng "Mẹ".
Mặc dù Tống lão gia không phải đang trong quan hệ nam nữ này nọ gì, nhưng không phải mọi người vẫn đang duy trì quan hệ bạn bè sao, Tần Du khó hiểu: "Vì sao?"
"Em cứ nghe anh, ông ấy có nói gì cũng đừng mở cửa cho ông ấy." Tống Thư Ngạn nhíu mày, cô có thể đừng thông minh, đừng truy đến cùng được không.
"Có phải bên kia đánh điện tín báo mẹ nhỏ của mấy người làm loạn cái gì, gọi bác gái trở về thu dọn tàn cục không, lúc này mới có mấy ngày a." Tần Du chỉ có thể nghĩ đến cái này.
"Không phải chuyện này." Muốn cô giúp đỡ mà không nói rõ cho cô, đến lúc cha anh nháo đến loạn thất bát tao, càng phiền toái hơn: "Tối qua mẹ anh khuyên anh buông tay, kể về trải nghiệm của bà ấy từ nhỏ đã không được yêu thương, bị cha anh nghe được, không biết ông ấy bị đụng đến dây thần kinh nào, ông ấy uống rượu về tìm mẹ anh xin lỗi, mẹ anh bỏ qua cho ông ấy, nhưng ông ấy làm quá lên rồi!"
"Làm quá?" Tần Du khó hiểu.
Tống Thư Ngạn không thể nói thêm được, nói như thế nào anh ấy cũng rất khó xử, chẳng lẽ anh ấy lại nói lúc cha anh ấy ôm mẹ mình lúc định hôn mẹ thì anh ấy ra tay ngăn lại.
Phó Gia Thụ nghĩ một chút, nói với Tần Du: "Hoặc là một bộ trâm bích ngọc kia, quỳ xuống xin tha thứ. Hoặc là vợ chồng cãi nhau, đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa. Anh đoán, chú Tống cho rằng nam nhi dưới đầu gối có vàng, cho nên lần đầu tiên giải thích đương nhiên sẽ không quỳ xuống. Như vậy đó."
Ở nhà cũ, ai mà chẳng biết Tống lão gia đối với thái thái chỉ có tôn trọng mà không động vào lấy một chút, chắc đầu óc của ông ấy không phải mất trí đấy chứ, Tần Du có chút khó tin nhìn Tống Ngạn Thư.
May mắn là Phó Gia Thụ đoán được, không cần tự mình nói ra, Tống Thư Ngạn vì cha mình mà xấu hổ, hơi gật đầu.
Tần Du nhìn anh ấy: "Ông ấy lại có thể làm chuyện ghê tởm như vậy."
"Ông ấy nói là tìm mẹ anh nói chuyện, nhưng có uống rượu, có chút không đúng." Tống Thư Ngạn nói xong lời này xong, chính anh ấy cũng không tin lắm.
"Dì sáu thanh tú mềm mại quá không thích, dì ba nửa chín quá không thèm để ý, ông ấy đi tìm vợ cũ của mình, người bị ông ấy ép làm việc tận tụy." Tần Du hận không thể dùng những lời thô tục để mắng.
Tống Thư Ngạn xoay người nói với Phó Gia Thụ: "Cậu đừng nói với ba mẹ anh."
"Tôi không nói thì sao sắp xếp được bảo tiêu trong nhà, trừ bỏ Tiểu Du có chút khí lực, trong này già trẻ lớn bé đều có. Hơn nữa hai nhà vẫn luôn quan hệ không tồi. Anh nói, ba anh tới nhà tôi, Tiểu Du vẫn ở đây, tôi dùng lý do gì để cho bảo tiêu ngăn cản."
Đích thật là vậy, nếu không nói cho hai ông bà Phó thì cho dù có bị ngăn cản ở đây, nhưng chẳng lẽ có thể ngăn cản cha anh ấy sao, Tống Thư Ngạn cũng biết chuyện này không thể lừa dối hai ông bà Phó được.
Tần Du ngẩng đầu: "Anh có nghĩ đau dài còn tệ hơn đau ngắn không?"
Nghe Tần Du nói vậy, Tống Thư Ngạn hỏi: "Em lại có ý tưởng gì?"
DTV
"Đêm qua bác Phó trở về nói, ông ấy muốn gậy ông đập lưng ông để bên ngoài cho rằng cha con hai người không hợp, hiện tại quản lý nhà máy sợi Hải Đông rất có vấn đề. Chỉ là hiện không thể tìm được lý do chính đáng." Tần Du bỏ bát xuống, lau miệng: "Nếu là anh, thân là con trai cổ đông khuyến khích người mẹ bị áp bức rời khỏi gia đình phong kiến cổ hủ đó, ba anh, một loại người phong kiến với ba vợ bốn nàng hầu, bất hạnh là điều hợp lý. Còn ai không tin được."
"Ý của em là, để cha mẹ anh giả bộ ly hôn, không được, không được, cha anh ông ấy còn không nỡ bỏ người, khẳng định không muốn diễn tuồng này."
"Cái gì mà diễn trò, là ly hôn thật." Tần Du nói: "Mẹ anh gả cho cha anh, làm góa phụ đâu có nghĩa là không phải hầu hạ mấy vợ bé kia, sống những ngày như thế trong suốt mấy năm qua, anh không biết thì nói rõ với cha anh, chính là ly hôn. Mẹ anh không còn là Tống Chu thị nữa mà là Chu Minh Ngọc."
"Em nói giỡn cái gì vậy, bắt mẹ anh ly hôn với cha anh, vậy trăm năm sau mẹ anh làm sao nhập được mộ phần tổ tiên Tống gia?"
Tống thái thái từ trên lầu đi xuống: "Phần mộ tổ tiên quan trọng đến thế sao? Con đặt bài vị của mẹ trong miếu, cho mẹ một ít tiền dầu mè thôi cũng được, mẹ không muốn chôn cùng một chỗ với ông ấy."
Tống Thư Ngạn nghe mẹ mình nói như vậy, vội đứng lên đỡ bà qua: "Mẹ, mẹ."
Tần Du nghe bác gái đã quyết định nên nói: "Vậy là tốt rồi. Có lý đấy, anh từ nhỏ đã chứng kiến đủ thương tổn của cha anh gây ra cho mẹ anh, còn ba người vợ với bốn người vợ lẽ. Anh cho rằng đàn ông hẳn phải có trách nhiệm với hôn nhân và gia đình. Trước theo em cứ ly hôn đi, vì anh cho rằng hôn nhân không tự do là một loại cực hình đối với con người, nhất là với phụ nữ, chẳng khác nào đi vào một tòa mộ phần chết. Sau khi ly hôn được mọi người chấp nhận, anh đã tìm ra cách để mẹ mình phát huy sở trường của mình."