Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 356

Hôm nay Phó Gia Thụ tới Trùng Khánh sắp đặt công việc vận chuyển, Tống Thư Ngạn và Phó Gia Thụ cùng ăn bữa cơm, Phó Gia Thụ nhắc tới Tần Du: "Tiểu Du đã chuẩn bị dời nhà máy đến Yangon."

"Tại sao? Hương Cảng cũng sẽ thất thủ à?"

"Tạm thời thì không, nhưng Quảng Châu chính là mục tiêu kế tiếp. Người Nhật Bản chắc chắn sẽ không để Hương Cảng trở thành con đường quan trọng nhất của chúng ta. Vật tư Hoa kiều quyên góp mà anh cần cũng đều đi qua Hương Cảng, cắt đứt con đường Quảng Châu thì chỉ có thể đi qua Đông Dương thuộc Pháp. Hạm đội Nhật Bản từ Đài Loan tới, phong tỏa bờ biển Đông Dương thuộc Pháp vẫn khá dễ dàng. Nói vậy cũng chỉ còn dư lại con đường Vân Nam qua Miến Điện. Muốn đi Miến Điện thì hoặc là vòng qua Malacca, hoặc là tiến công đất Đông Dương thuộc Pháp, sau đó tới Miến Điện, như vậy còn không phải đắc tội người Pháp sao? Vậy nên cô ấy dời công xưởng đi Yangon."

"Tôi xem tin tức rồi, con đường Vân Nam - Miến Điện đang xây dựng, chẳng qua quá khó khăn, núi non trùng điệp. Huống chi giờ này thanh niên trai tráng đều bị chiêu mộ nhập ngũ, dư lại chỉ có phụ nữ và trẻ em!"

Tống Thư Ngạn suy nghĩ một chút, nói tiếp: "Tôi xem thử còn có khả năng điều phối sản xuất không? Tôi có thể dệt nhiều chút vải mang tới, phát cho các dân công."

"Đừng làm loạn thêm. Chờ xây dựng hoàn thành lại đi phát."

"Chỗ anh đào hầm xong chưa? Nếu còn cảm thấy không nỡ thì dọn vài nhà máy đi Tây An, hoặc tới Bửu Kê cũng được. Cấp trên cũng kiến nghị đi Tây Bắc, thời gian này tôi đều giúp bọn họ dọn tới Tây Bắc." Phó Gia Thụ kiến nghị Tống Thư Ngạn.

"Đào xong rồi, bây giờ phân xưởng của tôi gần như đều nằm trong hầm phòng không cả, đi hay không chắc cũng không có vấn đề gì." Tống Thư Ngạn nghe lọt lời của Tần Du, kho hàng và dụng cụ quan trọng của Hải Đông đều đã lục tục dọn vào hầm trú ẩn, tới sớm xong sớm, anh ấy chiếm trước tiên cơ, chỗ tốt của việc nhanh chân hơn người ta một bước chính là chuẩn bị đầy đủ.

"Ôi, có phải anh thân cận với bọn họ quá không?" Tống Thư Ngạn không thể không nhắc nhở Phó Gia Thụ: "Bây giờ nói dễ nghe rồi, anh cũng không ngẫm lại mấy năm đó à?"

"Không phải chờ chiến tranh thắng lợi thì chúng ta sẽ đi à?"

Nghĩ đến cả mẹ và vợ con người này đều ở nước Mỹ, Tống Thư Ngạn rút một điếu thuốc đưa cho Phó Gia Thụ, giúp Phó Gia Thụ châm lửa: "Cũng đúng."

Hy vọng có thể có một ngày như vậy nhỉ?

Lúc này có người đi tới tìm Tống Thư Ngạn: "Đông gia, hội trưởng Trương của tổng hội công thương Thượng Hải tìm."

Phó Gia Thụ đứng lên: "Anh đi làm việc đi! Tôi cũng đi đây, còn rất nhiều việc chưa hoàn thành."

DTV

Tống Thư Ngạn lái xe đi tổng hội công thương Thượng Hải. Dạo gần đây rất nhiều công xưởng rời tới Trùng Khánh, anh ấy coi như đặt chân trước một năm, hết thảy ổn định, vẫn luôn giúp đỡ các xí nghiệp vừa tới chạy trốn, đại khái là người nọ tìm anh ấy cũng vì những chuyện này.

Đến thành phố, Tống Thư Ngạn vào phòng làm việc lâm thời của tổng hội công thương trong nhà hàng lớn. Hội trưởng Trương thấy Tống Thư Ngạn tới thì lập tức cười hớn hở: "Ông chủ Tống, cuối cùng cậu cũng tới."

"Hội trưởng Trương, có phải gia đình bạn cũ nào muốn đi qua à?"

Hội trưởng Trương cười: "Không phải, mời cậu tới ăn một bữa cơm, trò chuyện một buổi."

 

"Gia Thụ vừa tới chỗ tôi, ăn cơm trưa trò chuyện đến giờ. Anh ấy không uống rượu, tôi uống nước với anh ấy cũng no căng rồi, xin phép không ăn cơm. Chúng ta là đồng hương, mọi người đều chạy tới Trùng Khánh vì quốc nạn. Có phải cần tôi giúp người nào không? Tôi nhất định sẽ giúp." Thời kỳ đặc thù thế này, Tống Thư Ngạn dứt khoát hỏi thẳng, tránh cho lòng vòng tới lui khách sáo chỉ tổ lãng phí thời gian.

"Ông chủ Tống là người sảng khoái. Vậy tôi nói thẳng đi." Hội trưởng Trương kéo anh ấy: "Cậu cũng biết tiền tuyến giờ đang căng thẳng, quân phí một mực..."

Nghe lời của hội trưởng Trương, Tống Thư Ngạn biết hôm nay khó thoát mệnh dốc túi tiền: "Hội trưởng Trương, thuế phải nộp thì tôi nộp rồi, một mình Hải Đông gánh chịu lượng vải đủ may ba trăm nghìn bộ đồ mùa đông mà tôi không tính. Tuy tôi dọn tới trước, tổn thất tương đối ít, nhưng tôi cũng gánh vác càng nhiều. Tôi góp hai trăm ngàn đại dương, coi như bày tỏ tấm lòng!"

Hội trưởng Trương lộ vẻ khó xử, Tống Thư Ngạn than thở: "Không đến nỗi g.i.ế.c gà lấy trứng chứ ?"

Hội trưởng Trương cũng biết chỉ đòi tiền của mỗi Hải Đông thì thật sự không ổn: "Cảm ơn ông chủ Tống!"

Tống Thư Ngạn đi ra cửa, trở lại nhà máy dệt Hải Đông. Hiện tại anh ấy chỉ ở một mình, không ở trong biệt thự nhỏ nữa mà ở trong xưởng Hải Đông. Sau khi nghe những lời của Phó Gia Thụ ngày hôm nay, cộng thêm bị đòi tiền lần nữa. Có vẻ gần đây quan chức cao cấp chính yếu, hoàng thân quốc thích đều chạy tới Trùng Khánh. Thành phố núi này đã khác hẳn khi mới tới, làn gió xa hoa nổi lên, vài người lợi dụng con đường trong tay mua đi bán lại. Nói thì kêu tiền tuyến khẩn trương, hậu phương trương khẩn. Tiền tuyến cần tiền thì suốt ngày nghĩ cách vặt lông dân kinh doanh bọn họ. Nếu anh ấy là một con gà trống, nếu không phải Hải Đông ở Hương Cảng kiếm về nhiều tiền như vậy thì sợ là lông đuôi của anh ấy cũng bị vặt trụi lủi rồi.

Nhớ tới lời của Tần Du, anh ấy cảm thấy em gái mình nhìn nhận chính xác từng bước. Cô ấy dọn tới Yangon cũng có đạo lý. Viết thư không hỏi rõ được, Tống Thư Ngạn quyết định đi Hương Cảng một chuyến.

*

Tần Du bắt đầu thu dọn gian hàng Hương Cảng, chỉ cần Quảng Châu vừa thất thủ, mọi thứ ở Hương Cảng đều sẽ đình trệ. Địa chỉ giao nhận hàng hóa của cô sau này cũng đổi thành cảng Yangon của Miến Điện.

Đường dây lắp ráp xe hơi bên ngoài của cô có thể dùng làm công cụ vận chuyển, đi quốc nội vận đồ thì tiện hơn tiến vào đóng gói mang đi nhiều. Dựa theo trí nhớ, con đường do hai trăm nghìn phụ nữ, người già và trẻ nhỏ dùng hai bàn tay đào ra giữa ngọn núi trùng điệp sẽ thông xe vào năm 1938 này, bây giờ cô chuyển nhà máy là vừa lúc. Mà sau khi chuyển nhà máy, khôi phục sản xuất thì chuyến xe đầu tiên cũng vừa vặn có thể vào trong đưa đồ.

Cô bắt đầu tìm các công nhân nói chuyện, cổ vũ công nhân mang cả gia đình theo cô đi Miến Điện, như vậy thì nếu sau này chiến sự kéo tới, cô có thể bố trí mọi người.

Cô không thể nói cho bọn họ rằng Nhật Bản sẽ đánh lén Trân Châu cảng, trực diện đối đầu với Anh - Mỹ, Hương Cảng sẽ bị Nhật Bản chiếm lĩnh. Chỉ trong vòng ba năm tám tháng, Hương Cảng từ một thành phố hai triệu dân cuối cùng chỉ dư lại hơn sáu trăm nghìn dân. Thế nên cô khuyên can nhiều lần, nếu vẫn không muốn rời đi thì cô cũng không cưỡng ép, quyết định cho bọn họ khoản tiền giải tán, để bọn họ rời đi.

Tần Du vừa nói xong, cầm ly trà lên uống nước. Đa số công nhân của Hưng Hoa đều là cả gia đình làm việc trong xưởng, thành ra đều tình nguyện đi theo cô. Mọi người phát hiện, nếu không nhờ thiếu đông gia cho cả nhà bọn họ tới nơi này thì khi ở Thượng Hải, bọn họ còn đang ở địa phận tô giới, khó mà biết được gia đình bọn họ sẽ sống sót được mấy người khi Tô Châu Hà Bắc ngạn thất thủ.

Nhân tài Hưng Hoa là thành viên cốt lõi nhất của cô, chỉ cần bọn họ chịu chạy theo cô thì không có vấn đề gì lớn.

Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên: "Cô Tần."

"Ông Khương." Tần Du đặt ly trà xuống, cầm khăn lông vắt trên cổ lau mồ hôi: "Mời ngồi."

"Tôi muốn hỏi một chút, có thể nhờ cô chỉ bảo thiết kế hộp bánh răng không?"

"Đương nhiên." Tần Du vui vẻ đồng ý, từ khi cô giao ra bản vẽ động cơ, ông Khương tới hỏi mấy lần rồi.

Ông Khương xoay người nói lao nhao một hồi thì có một người đàn ông mắt sâu mũi cao đi vào. Dù sao Tần Du không phân biệt được người Anglo nào, người Đức, người Slavs hay người Do Thái với cô mà nói thì đều là người da trắng cả.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận