Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân
Chương 299
Trong chương này, bán hàng đến từ Internet, chẳng hạn như "Nhà máy thuộc da Giang Nam".
Để biết một số thông tin về triển lãm sản phẩm nội địa, vui lòng tham khảo "Phong trào sản phẩm nội địa ở Trung Hoa Dân Quốc: chống lại tác động của sản phẩm nước ngoài, vận động sử dụng sản phẩm nội địa và làm cho thương hiệu Trung Quốc lớn mạnh hơn". Sau đây là các đoạn trích có liên quan :
Tháng 10 năm 1928. Người đề xuất tiến hành cuộc vận động hàng nội địa, yêu cầu các địa phương tổ chức tuần lễ vận động hàng nội địa và tổ chức hội nghị vận động hàng nội địa, cũng đã định ra "Mười điều cần thiết để quảng bá hàng nội địa". Mọi miền đất nước đều hưởng ứng tích cực, phong trào sản xuất trong nước nổi lên một thời gian, thu được kết quả rõ rệt, Thượng Hải với tư cách là một cảng kinh tế lớn, là nơi đầu tiên tổ chức triển lãm sản phẩm trong nước và đã tổ chức ba lần liên tiếp, hiệu quả đáng chú ý. Các nơi khác cũng nheo nhao bắt chước làm theo.
Dưới đây là "Mười điều cần thiết của sản phẩm trong nước" và "Mười hai điều cần thiết của người dân" do chính phủ Trung Hoa Dân Quốc đưa ra vào thời điểm đó:
Mười điều cần thiết của sản phẩm trong nước:
Thứ nhất, quảng bá sản phẩm nội địa là nền tảng độc lập kinh tế quốc gia của chúng ta, Thứ hai, quảng bá sản phẩm nội địa là vũ khí xâm lược kinh tế đối với nước ngoài. Thứ ba, việc sử dụng quần áo trong nước có thể thể hiện tinh thần yêu nước. Thứ tư, việc sử dụng thực phẩm trong nước có thể loại bỏ sự rò rỉ năng lượng. Thứ năm, việc sử dụng các sản phẩm trong nước là một sự hỗ trợ cho chính sách thuế quan. Thứ sáu, sử dụng tàu xe, phương tiện của Nhà nước để bảo vệ chủ quyền vùng biển của đất nước. Thứ bảy, công dân phải có nghĩa vụ tuyệt đối trong việc sử dụng sản phẩm trong nước. Thứ tám, tuyên truyền cho người dân sử dụng hàng sản xuất trong nước là nghĩa vụ bắt buộc của người dân. Thứ chín, thúc đẩy việc sử dụng hàng sản xuất trong nước là trách nhiệm chung của cả nước. Mười, các trường học công lập sử dụng sản phẩm trong nước, đề xướng điềm báo trước của quốc gia.
Mười hai điều cần thiết của người dân:
Một là phải thề quốc nhục; Hai là phải đề cao luân lý; Ba là phải bài trừ mê tín dị đoan; Bốn là phải mua sản vật trong nước; Năm là phải siêng làm đường sá; Sáu là phải thực hành cần cù tiết kiệm; Bảy là phải bỏ thuốc lá, rượu chè, cờ bạc, đàng điếm, cờ bạc; Tám là phải thực hành cần kiệm, cần kiệm; Chín là phải rèn luyện thân thể, rèn luyện sức khỏe; Mười, mọi người phải biết đọc và viết; Mười một, chúng ta phải cấm phụ nữ bó chân chân; Mười hai, chúng ta phải chú ý đến sự sạch sẽ.
Triển lãm sản phẩm nội địa và các chiến dịch sản phẩm nội địa ở nhiều nơi khác nhau của Trung Hoa Dân Quốc.
Năm 1927. ngay sau khi thành lập Chính phủ Quốc gia Nam Kinh, họ đã đưa ra khẩu hiệu "thúc đẩy sản phẩm trong nước". Năm sau, chính quyền trung ương ở Nam Kinh đã chấp thuận đơn đăng ký của giới công nghiệp Thượng Hải để tổ chức triển lãm các sản phẩm nội địa Trung Quốc tại Thượng Hải.
Lúc 2 giờ chiều, ngày 1 tháng 11 năm 1928.
Triển lãm sản phẩm quốc gia Trung Quốc được khai mạc long trọng, Tất cả các quan chức quan trọng của Chính phủ Quốc gia Nam Kinh đã thực hiện một chuyến đi đặc biệt đến Thượng Hải để tham gia. Bộ trưởng bộ công thương Khổng Tường tự mình kéo cờ khai mạc buổi lễ, . Máy móc, vải xô, lụa, quần áo, nhu yếu phẩm, sách vở, đồ thủ công mỹ nghệ, đồ khô nam bắc, trái cây theo mùa, v. v. . được gửi từ khắp mọi miền đất nước. Các văn phòng khác nhau của Chính quyền thành phố Thượng Hải cũng đặc biệt trưng bày các báo cáo thống kê, kế hoạch làm việc, thành tích công việc và các đối tượng thực tế, thậm chí Ngân hàng Tiết kiệm Thương mại Thượng Hải cũng thành lập một phòng trưng bày để thể hiện tình trạng kinh doanh của ngân hàng. Ba ngày trước khi khai mạc, tại hiện trường còn có một buổi biểu diễn kinh kịch, các diễn viên nổi tiếng như Mai Lan Phương và Trình Nghiễn Thu đều xuất hiện trên sân khấu, vô cùng náo nhiệt. Triển lãm kéo dài trong hai tháng, cho đến tết nguyên đán năm 1928 mới bế mạc, dân chính tham quan nối liền không dứt, khiến nó trở thành một sự kiện lớn ở Thượng Hải. Sau đó khẩu hiệu "Thích sử dụng các sản phẩm trong nước và tẩy chay hàng ngoại" đã trở thành hành động có tự giác của người dân Thượng Hải trong một thời gian.
Vào cuối năm Dân Quốc thứ mười bảy, cả Thượng Hải tràn ngập trong không khí hân hoan, chuẩn bị chào đón năm mới đến. Chiến tranh Bắc phạt thắng lợi, trong con mắt của mọi người, ngày bình yên khát vọng đã lâu cuối cùng cũng có thể đến.
Biết rõ tương lai ảm đạm, Tần Du vẫn có thể cảm nhận được tâm tình vui sướng của mọi người, không thì sao, cô về nhà một lần là gặp Ni Nhi chạy vội về phía cô như chim chóc.
Chu Minh Ngọc bỏ tiền ra để thợ của Hằng Nga làm cho Ni Nhi và Tiểu Cường một bộ đồ mới, Ni Nhi là một chiếc váy kiểu phương tây và một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, Ni Nhi vẫn luôn chải đầu cho mọi người, lần này Chu Minh Ngọc lại chải đầu cho cô bé, dùng dây lụa cột thành một con bướm.
Tần Du xoay người bế Ni Nhi lên, xoay một vòng: "Ni Nhi nhà chúng ta là đẹp nhất."
Ni Nhi vui vẻ cười khanh khách: "Em muốn cho bà Chu nhìn!"
"Để mẹ em dẫn em đi."
Tiểu Cường bên trong mặc âu phục, bên ngoài khoác áo bành tô, nhìn qua có chút xấu hổ, Tần Du đi tới nhéo má cậu: "Chàng trai trẻ của chúng ta rất đẹp trai."
Được tiểu thư khen như thế, Tiểu Cường cười cong cong đôi mắt.
Vừa mới đi vào trong phòng, Tần Du đã nghe Chu Minh Ngọc nói: "Tiểu Du, hôm nay cháu không ở hiệu buôn Tây sao?"
"Vâng, sắp đến cuối năm, người phương Tây ở đây cũng đều quen thuộc với quy củ của nơi này. Cháu, phu nhân Smith và cả Bob nữa cùng đi thăm hỏi Phó Chi cục Thuế Hải quan."
Vào thời điểm này, chính phủ quốc gia thực sự có một sự thay đổi thăng trầm, như hôm nay nghe nói rằng Merlot đã được xác nhận là cục trưởng cục thuế mới, mặc dù cục thuế vẫn là người phương Tây, nhưng quyền quản lý của hải quan đã được chuyển giao cho chính phủ quốc dân. Ngoài ra, Merlot còn đề nghị đào tạo thêm nhân viên người Trung Quốc để thay thế cho nhân viên người nước ngoài.
Chính phủ này có thể đã ra đời không đúng thời điểm, trước đó đã xảy ra cuộc Đại suy thoái, sau đó lại là Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, đương nhiên cũng có thể là vấn đề ở bên trong, cuối cùng vẫn khiến cho tất cả mọi người thất vọng.
Nói tóm lại mình phải học cách dung hòa với chính mình, dù sao chuyện gì cũng đến rồi, còn có thể làm gì nữa đây? Trông nom người nhà mình, tóm lại mình biết được tiến trình lịch sử phía trước, tốt xấu gì vẫn có cơ hội hơn những người khác.
"Làm sao mà bác biết ạ?" Tần Du hỏi.
"Thư Ngạn nói giữa trưa nó gọi điện thoại cho cháu không được, nên để gửi ở chỗ bác, là ở quê gửi tới cho cháu." Chu Minh Ngọc cầm lá thư đưa cho Tần Du.
Tần Du bóc phong thư ra, bên trong có một lá thư, xem thấy là được gửi tới từ Hồ Châu, là Đại bá mẫu gửi thư tới cho cô, bên trong giả vờ hỏi cô gần đây có ổn không? Sao dạo này sao không gửi thư cho gia đình? Người trong nhà lo lắng. Ngoài ra còn hỏi Tết Nguyên đán cô có về không? Nếu không, thì chắc ngày giỗ của mẹ cô cũng sẽ về nhỉ?
Tần Du nghiền ngẫm nhìn mấy hàng chữ rải rác này, không phải là muốn xem chuyện cười của cô hay sao?
"Ôi chao, tiểu Ni Nhi xinh đẹp đây sao?" Giọng Phó phu nhân vang lên.
Nghe thấy Phó phu nhân khen đẹp, Ni Nhi cười như bông hoa, Phó phu nhân giơ tay đưa cho Ni Nhi một cái túi: "Mở ra nhìn xem?"
Ni Nhi mở ra xem, là cái khăn quàng cổ màu hồng, cô bé vui vẻ nói: "Cảm ơn phu nhân!"
Phó phu nhân mang khăn quàng cổ lên cho con bé, con nhóc đỏm dáng đi soi gương.
Chu Minh Ngọc hỏi Tần Du: "Hồ Châu gửi thư tới sao?"
Tần Du đưa thư cho Chu Minh Ngọc xem, Phó phu nhân đi qua cùng nhìn thư, Phó phu nhân hỏi: "Như thế này là có ý gì?"
"Không phải là năm mới thì con gái các nhà đều về nhà. Bảo Tiểu Du trở về góp vui làm trò cười cho họ à?"
"Thấy Tiểu Du trôi qua không tốt thì trong lòng họ vui vẻ đúng không?" Phó phu nhân hừ mũi hỏi: "Thật là vô duyên nhé!"
"Đúng vậy!"