Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 229

"Ông ta ở đấy nói bóng nói gió, kể ra rất nhiều chuyện thất lễ của công tử nhà ông khi theo đuổi Tần tiểu thư."

Căn bản Tống lão gia không để chuyện này vào mắt: "Lời ông ta nói, sao có thể xem là thật? Thư Ngạn nhà tôi, có gia giáo nề nếp. Hơn nữa, nếu thật sự thất lễ, ông cho rằng Tiểu Du còn có thể ở chung thân thiện với nó được như thế này sao, tuy hai đứa nhỏ không còn là vợ chồng, nhưng Thư Ngạn còn thương Tiểu Du hơn cả em gái ruột, Tiểu Du cũng đối xử rất tốt với người anh trai này, đừng nghe ông ta nói bậy."

"Đúng! Đúng! Lời ông ta nói không nên coi là thật."

"Một con sâu hết thời mà thôi."

Hai người ngồi trong văn phòng uống trà. Tần Du và Tống Thư Ngạn đi tới phân xưởng, Tần Du phát hiện có mấy ngày không gặp mà phân xưởng đã có sự thay đổi rất lớn.

"Có ba ở đó trông chừng, hơn nữa có cơm canh ngon lành, cộng thêm chế độ nghỉ ngơi cũng được đảm bảo. Em từng đề xuất, nên làm nhiều hơn để nâng cao hiệu suất. Có rất nhiều cương vị, trong một khoảng thời gian ngắn mà sản lượng bình quân hàng ngày đã tăng thêm ba phần. Có thể ngẫm được, sự chây ì, lười biếng trước đây của bọn họ đáng sợ tới mức nào?"

Tần Du cười: "Cái này gọi là trên có chính sách dưới có đối sách, bất cứ lúc nào, khích lệ vàng thật bạc thật cũng là hữu dụng nhất."

Lúc trước Tần Du từng làm việc ở một vài cương vị, cô phát hiện những cương vị đó lãng phí rất nhiều thời gian, hiệu suất làm việc thấp, quả thực có rất nhiều nhân viên làm việc không ra sức. Cô kết hợp với một số biện pháp khích lệ ở kiếp trước, điều động tính tích cực của nhân viên.

"Tuy nhiên, rõ ràng đại bộ phận công nhân có thể hoàn thành một ca rưỡi trong giờ làm việc, thế tại sao anh phải trả cho họ mức lương gấp rưỡi? Anh thuê họ nhiều giờ như vậy, bọn họ nên hoàn thành mức chỉ tiêu tương ứng." Tống Thư Ngạn hỏi Tần Du.

"Đây là một câu hỏi hay, nhưng anh nghĩ lại trước đây mà xem, mỗi ngày anh trả nhiều tiền như vậy, nhưng chỉ thu được một sản lượng nhỏ. Nhà máy thiết bị của anh, nhân viên quản lý được sắp xếp giống trước, bây giờ họ làm nhiều việc hơn trong cùng một lượng thời gian, với cùng một mức chi phí cố định, phí tổn của đơn vị anh lại giảm xuống. Chờ sau khi mọi người ổn định, chúng ta có thể cố định số lương gấp rưỡi này, biến nó trở thành định mức cho một ca. Nhưng tiền lương của công nhân sẽ tăng lên 1. 2 đến 1. 3 lần, và cũng đưa ra số lượng ngày nghỉ trên thực tế. Rồi sau đó khuyến khích công nhân đề cao hiệu suất. Lúc này anh sẽ có được hai khả năng cạnh tranh."

"Một là tiền lương của nhà máy Hải Đông cao hơn so với các nhà máy cùng ngành khác, sẽ thu hút được nhiều công nhân hơn, hai là phí tổn thực tế của đơn vị sản xuất chúng ta thấp hơn so với các nhà máy cùng ngành, đây cũng là một khả năng cạnh tranh khác." Tống Thư Hàng nói.

"Đúng vậy a!" Trên phương diện quản lý Tần Du vẫn có thể đạt thành nhất trí với Tống Thư Ngạn, cô nói: "Một công ty có tiền lương cao, còn được đọc sách biết chữ, hơn nữa còn có ngày nghỉ phép, anh nói xem sẽ là tồn tại thế nào?"

"Thế thì đúng rồi." Tống Thư Ngạn giơ tay nhìn đồng hồ: "Đi, chúng ta tới căn tin xem thử."

"Căn tin?"

Tống Thư Ngạn có chút kiêu ngạo: "Có một chút thay đổi nho nhỏ."

Tần Du đi theo Tống Thư Ngạn đến căn tin, nhìn thấy trước cửa căn tin dán chữ Hán có pinyin là "Thực đơn hôm nay".

"Cá trích kho tàu, đậu hũ thịt băm, canh dưa chuột già."

Tần Du vui mừng nhìn về phía Tống Thư Ngạn: "Đây là?"

"Đi theo anh." Tống Thư Ngạn dẫn Tần Du vào căn tin, lúc này công nhân đều đang mua thức ăn, bọn họ đi về phía sau căn tin.

 

Tần Du thấy phía sau căn tin đã dựng một tấm bảng đen lớn, trên bảng đen có mấy chữ lớn, mỗi chữ đều có pinyin: "Mỗi tuần làm quen với hai mươi chữ, một năm có thể đọc được báo."

Có hai mươi ký tự phổ biến được viết bên dưới dòng này.

"Không phải đã bắt đầu mời tiên sinh đến dạy học sao? Anh đã nghĩ, phải làm sao mới có thể giúp họ nhận diện mặt chữ nhanh hơn, học được nhiều chữ hơn, rồi nghĩ ra cách này. Những người sống trong ký túc xá phải đến căn tin ăn ba bữa một ngày, người đi làm thì ăn hai bữa, nói chung là đều phải tới ăn cơm. Thế nên anh nhờ người viết chữ và đính kèm pinyin, để mọi người có thể nhìn rồi học. Mỗi tuần đổi hai mươi chữ." Tống Thư Ngạn nhìn Tần Du, giống như một đứa nhỏ đang chờ được khen ngợi.

Tần Du gật đầu: "Đây quả thực là một biện pháp rất tốt, đã thử nghiệm chưa?"

"Rồi." Tống Thư Ngạn nói: "Giờ cơm trưa và tối thứ bảy, nếu có người đồng ý tới nhận diện hai mươi chữ này, thì có thể lấy thêm một quả trứng luộc."

Đây cũng là một biện pháp vô cùng bình dân, nhưng rất hữu hiệu.

"Hơn nữa công nhân cũng biết, đây là vì muốn tốt cho bọn họ. Thứ bảy vừa rồi, hết sạch một sọt trứng gà."

Tần Du cũng không có cách không khen ngợi: "Đúng là một biện pháp tốt."

"Anh nghĩ tiêu tiền vào, ắt sẽ thấy hiệu quả." Tống Thư Ngạn và Tần Du sóng vai bước ra khỏi căn tin: "Mặc cho Hải Đông có được lợi hay không, giáo dục có thể mang lại lợi ích cho cá nhân là điều hiển nhiên. Coi như làm việc thiện đi?"

Nhà máy dệt nhiều công nhân nữ hơn công nhân nam, có thể giúp nhiều công nhân nữ được lợi như thế, Tần Du than thở: "Đây đúng là rất khó có được!"

Tống Thư Ngạn cúi đầu cười: "Khó có được cái gì? Chắc em sẽ không cho rằng chỉ có mỗi nhà họ Phó mới quyên tiền mở trường học đó chứ? Nhà chúng ta cũng mở hai học đường ở quê quán và Thượng Hải."

DTV

Anh ấy hiểu lầm? Tần Du không hướng chuyện này về chuyện quan hệ nam nữ, tư tưởng của cô và Tống Thư Ngạn không thống nhất được trong chuyện tình cảm nam-nữ, nói: "Là tôi nói sai rồi. Cả hai bác đều rộng lượng như nhau."

"Thời gian cũng không còn nhiều lắm, chúng ta đi ăn cơm tối thôi."

Hai người cùng nhau trở về văn phòng, lúc đi qua văn phòng Tống lão gia, thấy ông chủ Niên và cấp dưới của ông ta còn chưa rời đi, chẳng lẽ vị này muốn ăn cơm chung với bọn họ?

Tống lão gia đi ra: "Tiểu Du, cháu vào đây một chút."

Tần Du có chút đau đầu, ngày đó cô nói ra những lời đó, là vì tránh để ông chủ Niên mượn danh nghĩa đồng hương tới tìm hai bác trai, khuyên cô cười tươi xóa bỏ ân oán.

Cô đi vào, Tống lão gia nói với Tần Du: "Tiểu Du ngồi đi."

Tần Du ngồi xuống, Tống lão gia nói: "Tiểu Du à! Chắc chắn mọi chuyện là lỗi của ông chủ Niên. Hôm đó cháu đến vũ hội của ông ta náo loạn, cũng là vì Hồ Tứ nói hươu nói vượn trên báo, cho nên mới muốn đi làm sáng tỏ với cô ấy. Mà ông chủ Niên bị Hà Cường xúi giục, về quê chúng ta nói ra những điều vô nghĩa trước mặt chúng ta, đó cũng là lỗi của ông ta. Bây giờ ông ta biết sai rồi! Cháu không phải con dâu của bác nữa, nhưng bác vẫn luôn coi cháu là con gái, cũng có thể xem như một nửa người Ninh Ba. Thương nhân Ninh Ba chúng ta có truyền thống tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau, cháu xem, có thể thả cho ông ta một con ngựa hay không?"

Ông chủ Niên đứng lên, cúi đầu chắp tay: "Quản lý Tần, đều do tôi có mắt không biết kim nạm ngọc, vừa rồi bác trai của cô cũng nói cho tôi nghe về bản lĩnh của cô, ở đây tôi xin nhận lỗi với cô. Hy vọng cô có thể nể mặt đồng hương Ninh Ba, chừa một đường lui."

"Ông chủ Niên, nhân quý hữu tín. Tôi cũng biết, mọi việc vẫn nên chừa lại một đường, tôi đã nói với ông, xem như nể tình hai bác trai của tôi, tôi đã để lại cơ hội cho ông, ông đã bỏ lỡ. Hôm nay ông lại để cho trưởng bối tôn kính của tôi tới hòa giải, chẳng lẽ không phải là làm khó người khác hay sao?" Tần Du hỏi ông ta, sau đó cô nhìn về phía Tống lão gia: "Bác trai, rất xin lỗi, cháu có nguyên tắc của cháu, ngày đó cháu đã nói rõ rồi."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận