Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 318

"Tống tiên sinh, tôi có tên có họ đàng hoàng, tôi tên là Lâm Mỹ Mỹ, là diễn viên của công ty điện ảnh Phượng Hoàng, mong ông tôn trọng tôi một chút!" Sau khi thoát khỏi sự lôi kéo của Tống lão gia, Lâm tiểu thư nói.

Tần Du cũng đi tới kéo Tống lão gia lại: "Bác à, thôi bỏ đi, bỏ đi! Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình mà."

"Không phải..." Ông Tống tràn đầy tức giận.

Tần Du nói với Kim Hiếu Vũ: "Anh Kim, tôi có chuyện muốn nói với ông Tống, anh cứ tự nhiên nhé."

Kim Hiếu Vũ nhìn Tống lão gia đầy khiêu khích: "Ông chủ Tống, ông đã lớn tuổi rồi, cơ thể không chịu nổi nữa, cũng thả di nương của mình đi rồi còn muốn bắt về làm góa phụ à?"

Tống lão gia bị nói bất lực, mặt xanh lét: "Kim Hiếu Vũ, để tôi nói cho cậu biết, dù cô ấy ở đâu cũng là người của Tống Thế Phạm tôi. Cậu dám làm gì cô ấy..."

"Tôi là tôi." Lâm tiểu thư ngắt lời Tống lão gia rồi đứng thẳng người khoác tay Kim Vũ Hiếu: "Anh Kim, chúng ta đừng để ý tới ông ấy."

Ông Tống nhìn hai người một béo một gầy đi về phía cầu thang thì tức không chịu nổi: "Đùa gì thế?"

Tần Du kéo ông Tống ngồi xuống: "Được rồi, được rồi, bác đừng giận, đóng phim cũng là một con đường tốt mà."

Ngành công nghiệp điện ảnh sẽ nhanh chóng mở rộng khi bước vào những năm 1930. Những ngôi sao điện ảnh thời kỳ đầu của Trung Quốc sẽ xuất hiện trong thời kỳ này, ít nhất bây giờ có những tấm áp phích lớn của một số ngôi sao đã được quảng cáo trên đường.

"Cô ấy muốn quay phim thì có thể nói với bác, bác sẽ giới thiệu công ty điện ảnh khác cho cô ấy."

"Không không không, bác đã không còn quan hệ gì với cô ấy nữa rồi." Tần Du nhất định phải làm Tống lão gia hiểu rõ.

"Nhà họ Kim có quan hệ như thế nào với người Nhật Bản chứ? Họ thường xuyên gửi vũ công cho đám người Nhật đó, trước đó còn có tin vũ công đã chơi chết."

"Chắc không đến nỗi đó đâu, không phải Lâm tiểu thư còn có một khoản tiền bác cho đấy à? Chắc thật sự chỉ đóng phim thôi."

"Cháu nhìn dáng vẻ của cô ấy với Kim Hiếu Vũ kìa, đóng phim gì chứ?"

Tần Du ngẫm nghĩ thời đại này vẫn chưa có phim điện ảnh kia, thấy gia đình Kiều Hi đến nên cô nói với ông Tống: "Kiều Hi đến rồi, bác cứ tự nhiên nhé."

"Bác có chuyện tìm cháu." Lúc này Tống lão gia mới nhớ ra mình có chuyện tìm Tần Du.

"Không phải buổi tối có hẹn với Josh ăn tối ở đây à? Đến lúc đó chúng ta lại nói được không ạ?"

Tống lão gia bất đắc dĩ nói: "Vậy cháu cứ bận việc của mình trước đi!"

Tần Du nhờ Trương Phúc Hỉ đưa Hanna và bọn trẻ đi dạo quanh Thượng Hải, còn cô đưa Josh và hai nhân viên đến nhà máy Hưng Hoa. Buổi tối, họ hẹn cùng dùng bữa với cha con nhà họ Tống, ngày mai sẽ đi Hải Đông và Thân Minh.

Phó Gia Thụ đã chờ sẵn ở văn phòng làm việc dưới tầng.

Cùng với việc mở rộng doanh số bán máy in Cohen ở Trung Quốc, mỗi lần Kiều Hi cử nhân viên lắp đặt và vận hành sang không chỉ rắc rối mà còn tốn kém. Vì vậy, anh ấy đã ủy thác cho đối tác của mình, nhà máy Hưng Hoa sẽ thực hiện công việc lắp đặt và vận hành.

Sau mấy đợt học hỏi và nghiên cứu tại nhà máy Hải Đông, nhà máy Hưng Hoa đã đào tạo một nhóm dịch vụ hậu mãi cho máy in Cohen.

 

Trước đây Trung Quốc không có máy móc tốt cho nên chỉ có thể mua hàng nhập khẩu. Tuy nhiên máy nhập khẩu dù tốt nhưng việc sửa chữa thật sự đau đầu, phán đoán chậm chạp, thiếu phụ tùng thay thế. Còn nếu chờ kỹ sư nước ngoài tới thì rắc rối vô cùng, cho nên đội bảo trì không chuyên trong nước ra đời, thay thế bằng các linh kiện nhái của Trung Quốc. Nhưng sửa chữa kiểu này còn phụ thuộc vào vận may! Có thể sửa được thì tốt, không sửa được thì chỉ có thể bỏ.

Máy in Cohen thì khác, nhà máy Hưng Hoa sản xuất các bộ phận theo bản vẽ ban đầu của Cohen, cũng có một số bộ phận được nhập khẩu từ Đức để ở nhà máy Hưng Hoa.

Trừ khi chúng là linh kiện đặc biệt, nếu không cũng có thể sửa chữa nhanh chóng, tạo điều kiện thuận lợi cho xưởng in nhuộm.

Vì vậy, hiện tại nhà máy Hưng Hoa và Cohen hợp tác rất chặt chẽ. Chưa kể máy dệt mà Josh từ bỏ lúc đầu hiện tại đang được sản xuất tại nhà máy Hưng Hoa. Nhất là sau khi được Tần Du cải tiến, tính năng đã được nâng cao và thị trường tiêu thụ của Trung Quốc cũng mở rộng, còn chuyện gì khiến anh ấy vui hơn việc này chứ?

Kiều Hi đưa tay ôm Phó Gia Thụ, anh cũng khẽ vỗ lên lưng anh ấy: "Josh, tôi đưa anh đi xem máy dệt của anh."

Lúc này phân xưởng đã hoàn toàn khác so với một năm trước. Phân xưởng sáng sủa, mặt bằng gọn gàng, đồ đạc ngăn nắp, biển hiệu rõ ràng. Kiều Hi không khỏi cảm thán chân thành: "Wow!"

Phó Gia Thụ đưa Kiều Hi đi tới đằng trước, thấy một tấm bảng đen có ghi quy trình, sản lượng dự kiến mỗi giờ và mức độ hoàn thành thực tế, Tần Du giới thiệu với anh ấy: "Cái này là để tính toán nhịp độ của từng quy trình và cân bằng năng lực sản xuất. Có thể giảm bớt thời gian chờ đợi giữa các quy trình."

Đi vào sâu hơn, Tần Du giới thiệu với Kiều Hi cách ngăn các sản phẩm lỗi lẫn vào sản phẩm đạt tiêu chuẩn.

Trong cùng một nhà máy, Kiều Hi phát hiện cách quản lý nhà máy của mình rất khác với nhà máy Hưng Hoa: "Yolanda, cô giúp John cải tiến những việc này đúng không?"

DTV

"Đúng vậy."

"Yolanda, cô có thể đến Đức nghĩ cách giúp tôi được không?"

Tần Du cười nói với anh ấy: "Tôi đang định nói với anh rằng tôi sẽ ngồi thuyền đến Đức cùng anh. Trên đường, chúng ta sẽ thảo luận về việc cải tiến máy dệt và máy in, nhân tiện ghé thăm nhà máy của anh. Sau đó tôi đưa em gái tôi đến Anh để học."

Cuối cùng, sau khi thảo luận ở nhà, cô vẫn cho rằng các trường đại học ở Anh phù hợp với Phó Gia Ninh hơn. Bởi vì các trường ở Anh đi theo con đường của David Kaufman, ông ấy tự tay sắp xếp trường học và vấn đề ăn ở.

Tần Du và Phó Gia Thụ định đi cùng Phó Gia Ninh, nhân tiện đưa luôn cả hai bà mẹ đến Châu Âu và Mỹ đi dạo. Phó phu nhân muốn đi mua sắm, còn gần đây một bức tranh thêu của Chu Minh Ngọc đã được bên trên coi là quốc lễ tặng cho một vị nguyên thủ quốc gia. Thoáng chốc danh tiếng vang xa, có người còn so sánh bà ấy với ngài Thẩm.

Chu Minh Ngọc nói với phóng viên: "Tôi còn kém xa ngài Thẩm."

Trái lại lời này không phải là giả vờ khiêm tốn, dù sao Chu Minh Ngọc rời khỏi nhà không lâu nên Tần Du khích lệ bà ấy đi cùng cô, tham quan kiến trúc và hội họa Châu Âu, thưởng thức vẻ đẹp của nước ngoài.

Nghe thấy sắp xếp của Tần Du, Kiều Hi rất đỗi vui mừng: "Tốt quá rồi!"

Đến nhà máy Cohen ở Đức chỉ là một trong những mục đích của Tần Du, ngoài ra cô muốn khảo sát ngành công nghiệp ô tô của Châu Âu trong thời đại này.

Sau khi đưa Josh tham quan nhà máy Hưng Hoa xong, Tần Du và Phó Gia Thụ lái xe đưa anh ấy đến Vân Hải ăn tối. Khi bước vào trung tâm thành phố, họ nghe thấy cậu bé bán báo hô: "Bán báo, bán báo đây! Di thái Lâm Mỹ Mỹ trước kia của Tống Thế Phạm sẽ tham gia bộ phim 'Danh Hoa Bạch Mẫu Đơn' sắp ra mắt, những cảnh nóng bỏng sẽ khiến bạn muốn ngừng cũng không được!"

Tần Du: ?

Tần Du về phòng thay quần áo rồi mới xuống lầu dùng bữa.

Tần Du vẫn luôn có ý kiến với việc nhà hàng Vân Hải không có phòng riêng, mặc dù nước ngoài cũng không có phòng riêng, nhưng không thể nhập gia tùy tục à? Sau đó, Vân Hải đã sửa sang lại một chút, mở thêm một số phòng riêng cho nhà hàng, vừa đưa ra đã vô cùng được hoan nghênh, kinh doanh theo cách này cũng càng tiện hơn.

Tống Thư Ngạn và Phó lão gia đã đến từ trước, hai người đang trò chuyện với nhau.

Tần Du đi vào ngồi xuống, mở tờ báo trên tay đang định đọc, Tống Thư Ngạn nghiêng đầu hỏi cô: "Anh thấy có tên của cha anh thì phải?"

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận