Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 330

Kể cả cảnh sát Ấn Độ lẫn cảnh sát Tây Dương lên ngăn cản cũng không có hiệu quả, ngược lại còn bị ăn đánh, đồn cảnh sát công cộng ở tô giới cử xe tới, người ta cho quân đội vũ trang ra, sở cảnh sát bèn rút xe về.

Tần Du lật xem tin tức trên "Thần Báo", lo lắng cho ông Tống nhất. Ông ấy giang hồ nghĩa khí, đừng đến lúc đó xảy ra chuyện lớn gì.

Cô nhận được điện thoại của Thân Minh, nghe thấy ông ấy nói: "Lo gì chứ? Vừa mới dẫn mọi người luyện tập trốn xuống hầm trú ẩn rồi!"

Họ đã đào hầm sâu, dự trữ lương thực, còn lo lắng gì nữa chứ?

Ngày 26 tháng 1, trên báo lại nói người Nhật Bản đưa ra bốn yêu cầu: Một, xin lỗi Nhật; Hai, răn đe mạnh; Ba, đền tiền; Bốn, dập tắt tất cả hoạt động kháng Nhật.

Tới đầu năm thứ tư dân quốc, nỗi nhục chồng chất ngày một nhiều, lần sau làm người ta khó thở hơn lần trước. Tần Du ôm cục cưng trắng nõn, bỗng suy nghĩ vì sao mình phải đưa con đến thế đạo này.

Biết ngày 28 tháng 1 sẽ khai chiến, Tần Du còn tưởng rằng là bởi vì chính phủ không đồng ý điều kiện của bọn họ. Bây giờ cô đã biết, thị trưởng Thượng Hải đồng ý rồi, nhưng chiến tranh cũng không vì đồng ý điều kiện nhục nhã kia mà tạm hoãn bước chân.

Nếu nói Đông Bắc đã chìm vào chiến tranh, ngày nào Tần Du cũng đọc báo, khi đó đã đồng cảm như bản thân cũng đang trong đó. Vậy thì lúc này đây, chiến tranh đã đến sát bên, đứng trên sân thượng nhà mình cũng có thể nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn ở bờ Bắc sông Tô Châu.

Hôm qua trên báo là mấy xưởng báo chí thương mại bị nổ sập, hôm nay báo đăng tin ông chủ Hạng của xà phòng Cố Bản và nhà thuốc Ngũ Châu, bởi vì công nhân của nhà thuốc Ngũ Châu bị người Nhật Bản bắt cho nên đàm phán với chúng đến nay chưa về.

 

Hôm sau truyền tin ra, ông chủ Hạng đã bị g.i.ế.c hại. Hôm sau nữa thư viện Phương Đông dưới trướng tòa soạn báo Thương Mại bị cháy.

 

Trần Anh gọi điện thoại cho cô, biết cô lo lắng ở Phó Gia Thụ bờ Bắc sông Tô Châu. Trong điện thoại Trần Anh nghẹn ngào nói: "Đây khác nào đốt Viên Minh Viên chứ? Số lượng sách trong đó, quyển sách cổ quý giá nhất..."

Tần Du hận bản thân vì sao không học lịch sử nhiều vào, vì sao không biết được cặn kẽ hơn một chút? Nếu vậy có lẽ đã có thể nhắc nhở một tiếng, có lẽ... Làm gì có lẽ nữa.

Phóng viên Hướng Phi chụp được tấm ảnh một người phụ nữ m.á.u me đầm đìa ôm đứa con bằng máy ảnh Leica, đăng trên "Nhật báo Thân Giang", khiến cho cả Hạ Tình lẫn Hồ Tứ trước kia thích viết những lời chanh chua đều đăng lên chuyên mục của mình, tức giận mắng sự tàn bạo của giặc Nhật.

Bức ảnh trên "Thần Báo" là "Máy bay quân Nhật ném b.o.m khắp nơi", Phó lão gia vừa ngơ ngác vừa đau lòng hỏi: "Máy bay của chúng ta đâu?"

Ở đâu ư? Đêm hôm đó Tần Du ôm bé con ấm áp, trong mơ từng chiếc hùng ưng bay qua bầu trời. Cô mở mắt ra lau hai má nước mắt đầm đìa, tự nhủ với lòng: "Cô biết mà, thế nào vẫn sẽ có tương lai, nhất định phải vượt qua."

Ngày kế,"Thần Báo" đưa tin lời thề quân sĩ không quân Trung Quốc tham chiến: "Thề kháng cường bạo, tập kết nơi cần, giành lại của mình, sông cạn đá mòn, chí này không đổi".

Theo sau đó là tin tức một phi công hi sinh oanh liệt cho tổ quốc trong trận chiến lần này.

Phần lớn thời gian điện thoại không thể gọi được, thỉnh thoảng gọi được xác nhận Phó Gia Thụ và cha con nhà họ Tống đều mạnh khỏe đã tốt lắm rồi.

Cho đến khi tin Miếu Hành thắng lợi truyền tới, trận chiến này có cơ hội xoay chuyển. Ngày 3 tháng 3, Liên Hợp Quốc sẽ nghị quyết cho hai bên ngưng chiến, cuối cùng chiến tranh cũng kết thúc, lúc Phó Gia Thụ trở về, suýt chút nữa con đã không nhận ra anh.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận