Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 311

"Hơn nửa năm rồi, tầm năm tháng." Phó Gia Thụ trả lời thời gian chính xác.

Tần Du quay sang bác gái như đang trò chuyện thường ngày: "Chuyện xảy ra trong năm tháng này cũng rất ầm ĩ, nhiều tờ báo ở Thượng Hải đều đã đăng, dù sao anh Thư Ngạn cũng coi như có tiếng tăm ở Thượng Hải."

Đại lão gia nhà họ Tần đi tới, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: "Chuyện cháu ly hôn lớn như vậy, sao không bàn bạc cùng người nhà? Cháu còn biết quy củ không đấy?"

Tần Du đứng lên nhìn về phía Đại lão gia nhà họ Tần: "Chắc bác cả cũng từng nghe hai câu 'kết hôn lần đầu do cha mẹ quyết, tái giá thì tự thân'* hay câu 'trời mưa, mẹ đi lấy chồng'**. Quy củ từ xưa đến nay, khi tái giá không cần cố kỵ người khác, cứ thuận theo lòng mình. Cháu không có quy củ chỗ nào ạ? Trái lại bác cả, cháu muốn hỏi một câu, lúc mẹ cháu sắp mất, bác mời họ hàng bên nội tới ép Nguyên Bảo trở thành con thừa tự của cha mẹ cháu, tức đã xem anh ấy như con ruột. Cháu là phụ nữ đã có chồng, không còn là người nhà họ Tần nữa, không chịu tang cha mẹ cũng đành. Nhưng Nguyên Bảo cũng không chịu tang cha mẹ cháu, vậy có phải rất bất hiếu không?"

*: Ý chỉ việc cưới hỏi lần đầu do cha mẹ sắp đặt, tái giá thì tự mình làm chủ.

**: Ý chỉ việc không thể tránh khỏi, không thể ngăn cản, bất chấp ý kiến.

"Cái gì mà bất hiếu chứ? Cháu đừng có ngậm m.á.u phun người."

"Bác lớn tuổi nên mắt kém à! Có nhà nào chịu tang lại dán câu đối thiếp vàng, treo đèn lồng đỏ ngoài cửa không ạ?" Tần Du hỏi ông ta: "Nhỡ ngày mai bác mất, con trai bác dán đầy chữ hỷ đỏ thẫm trên cửa, liệu bác nằm dưới đất có khua chiêng đánh trống ăn mừng không?"

"Đang tết nhất mà cháu lại nguyền rủa bậc cha chú?"

"Cháu chỉ muốn bác cũng đứng ở lập trường của người khác."

"Sao nhà họ Tần chúng ta lại có đứa không biết xấu hổ như cháu thế?" Tần đại lão gia gào lên.

"Phải là cháu hỏi bác câu này chứ? Bác mà cũng biết sĩ diện à?"

Tần Du đầy tự tin, Đại lão gia nhà họ Tần mặt đỏ tai hồng, hai bác cháu đối đầu với nhau.

Tần Ngọc Đệ đến làm khách nhìn người đàn ông mặt mày tươi cười, không lên tiếng ở bàn ngoài. Hóa ra đây không phải là thiếu gia nhà họ Tống, khó trách vừa rồi bản thân nói một câu ly hôn, em họ lại phản ứng mạnh như vậy, là chọc trúng chỗ đau của em ấy rồi hả?

 

Tần Ngọc Đệ bế con trong tay, đứng dậy kéo cánh tay Tần Du: "Nhã Vận, em đừng không biết tốt xấu, cha chị quan tâm em. Chú hai và thím hai đều đã qua đời, em cũng không còn ai thân thích, con gái một thân một mình mang theo nhiều của hồi môn như vậy, chúng ta chỉ sợ em bị lừa."

Tần Du liếc xéo cô ta: "Bị lừa á?"

 

"Biết người biết mặt không biết lòng. Bây giờ ngoài kia đàn ông đẹp mã đầy, miệng lưỡi còn trơn tru nhất, em có biết cô ba của chi thứ năm nhà họ Trương không? Cô ấy coi trọng một sinh viên ở Thượng Hải, không chê gia đình người ta nghèo khó, cũng mặc kệ trong nhà có một bà vợ khác đang mang thai, cứ khăng khăng đòi làm vợ lẽ của người ta. Cô chiêu lá ngọc cành vàng của người ta, nói ai cũng ngang nhau. Khi vào cửa rồi, người đàn ông kia lấy của hồi môn của cô này rồi rước thêm bà ba cho họ." Tần Ngọc Đệ nhìn về phía Phó Gia Thụ: "Em muốn kết hôn với người này, chắc tuổi cũng không nhỏ nhỉ?"

"Hai mươi tư, lớn lắm hả?"

"Đã đến tuổi này rồi, chắc cũng không phải lần đầu kết hôn, trong nhà hẳn vợ con đuề huề rồi nhỉ? Rốt cuộc phải sắp xếp cho vợ con thế nào? Anh ta để em vào đâu? Nhã Vận, em đó!" Tần Ngọc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tâm có chí lớn nhưng bạc mệnh, lúc trước em cứ đòi trèo cao Đại thiếu gia nhà họ Tống. Nhà họ Tống ở Ninh Ba tiếng tăm lừng lẫy, sao con trưởng kim tôn ngọc quý nhà người ta sẽ cưới một đứa gia cảnh nghèo khó, mồ côi cha mẹ như em làm vợ chứ? Hiện tại thì sao? Đã ly hôn, em thì hay rồi, dứt khoát để vò đã sứt cho mẻ luôn, giờ lại muốn đòi mấy xe của hồi môn đi làm vợ lẽ cho người ta hả?"

Lúc Tần Ngọc Đệ nói ra câu này, không để ý đến biểu cảm giễu cợt trên mặt mẹ chồng mình, thậm chí còn quay đầu nhìn về con trai mình, anh rể thứ ba phát hiện lập tức mắng: "Ngọc Đệ, bớt nói hai câu đi."

Bị chồng mình khiển trách, lúc này Tần Ngọc Đệ mới nhìn mẹ chồng. Mẹ chồng cô ta vốn cũng là người giúp việc, nhưng ở nhà lại coi nhà mình là hộ giàu sang, đặt ra một đống quy củ vớ vẩn còn ghét bỏ xuất thân nghèo khó của cô ta, tầm nhìn hạn hẹp thiển cận. Ngoài mặt thì không nói gì, sau lưng năm lần bảy lượt nói riêng với con trai, bị cô ta nghe được một câu: "Thà lấy con gái nhà giàu, chứ không lấy gái nhà nghèo. Mẹ bảo con lấy Lục Mai ở bên cạnh thái thái, con bé lanh lợi hăng hái như thế mà con cứ khăng khăng..."

Bản thân bà ta làm đầy tớ, còn muốn con trai cũng lấy đầy tớ. Huống chi nói cô ta là gái nhà nghèo, cô ta mà là gái nhà nghèo á? Dù nhà họ Tần có sa sút, thuyền nát vẫn còn ba cân đinh cơ mà!

Trong lòng oán hận thì đã sao? Ngoài mặt Tần Ngọc Đệ cũng không dám làm mất mặt mẹ chồng, chỉ đành ngồi xuống.

Tần Ngân Đệ vừa lau tay cho con gái, còn phải trông nom đứa con trai sắp ngủ gật trong vòng tay mình. Thấy em ba bị cha mẹ khoe khoang lên tận giời, bị chồng mắng mỏ mà không dám hó hé gì, cứ thế ngoan ngoãn ngồi xuống, trái lại Tần Ngân Đệ thấy vui vẻ trong lòng, dù sao chồng cô ta sẽ không mắng cô ta như vậy.

Những gì Tần Ngọc Đệ nói cũng nhắc nhở mọi người đang ngồi ở đó. Trông người đàn ông cũng ra dáng ra hình, rất có thể là kẻ bịp bợm lừa sắc lẫn tiền, Tần Ngân Đệ nói giùm em gái: "Nhã Vận, chị ba và em lớn lên cùng nhau, từ nhỏ có quan hệ tốt nhất với em, em ấy chỉ muốn tốt cho em. Chị biết là phụ nữ có đôi khi cảm tính, bị đàn ông dụ dỗ bằng những lời ngọt ngào mà mất phương hướng, bị người ta lừa cả tiền lẫn tài. Nửa đời em sau không có chỗ dựa, huống chi còn bị người ta lừa mất thân, sau này em phải làm sao?"

Phó Gia Thụ không biết tại sao mình lại bị người ta nói như thể anh là kẻ bội tình bạc nghĩa. Thật lòng mà nói, giữa hai người họ, người bội tình bạc nghĩa chẳng phải là Tần Du đấy à?

Lão tam nhà họ Tần nhìn về phía đứa cháu gái đang đứng, da trắng nõn nà, dáng người ẩn dưới lớp sườn xám trước lồi sau vểnh, hoàn toàn khác với khi còn là con gái ở nhà. Đây là? Là mùi vị của người phụ nữ đã có gia đình, cũng không phải người phụ nữ nào kết hôn cũng có thể giống như vậy. Nhưng ngẫm lại, cô đã gả tới nhà họ Tống lại không biết yêu quý bản thân. Có điều phải nói sao nhỉ? Thế cũng tốt, phong thái thướt tha như thế, chỉ sợ có rất nhiều đàn ông nguyện quỳ gối dưới váy cô. Hay là giữ ở trong nhà? Sau này tìm cơ hội thích hợp, gả cho phú thương giàu có nào đó làm vợ lẽ?

Lão tam nhà họ Tần đứng dậy, đi tới trước mặt anh cả: "Anh cả à, anh nói vậy là sai rồi, chuyện Nhã Vận ly hôn cũng không phải là việc con bé có thể làm chủ. Sau khi ly hôn, con bé ở Thượng Hải không nơi nương tựa. Còn làm thế nào được nữa? Chỉ đành tìm một người đàn ông làm chỗ dựa. Anh hai đã mất, chỉ có hai chúng ta là m.á.u mủ ruột rà với nó thôi. Chính vì con bé nói gì đều bị anh mắng nên mọi chuyện mới ầm ĩ như thế. Nó cũng không dám trở về báo một tiếng. Anh chỉ nghĩ tới gia tài của anh hai mà không nghĩ giùm cốt nhục của anh ấy à? Em không cần tiền, em chỉ cần người."

Lão tam nhà họ Tần nhìn Tần Du đầy yêu thương: "Tần Du, nếu cháu đã trở lại, bất kể chuyện gì xảy ra ở Thượng Hải đều đã quá khứ rồi. Chú ba nuôi cháu thay cha cháu, nhà họ Tống chắc không đến mức thèm thuồng của hồi môn của cháu đâu nhỉ? Vậy đi, chú đi cùng cháu một chuyến lấy lại của hồi môn. Từ nay về sau cháu chính là con gái của chú, cứ ở nhà thoải mái."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận