Xuyên Thành Đại Thiếu Phu Nhân

Chương 326

Nhưng sau khi bàn bạc với người nhà và cha con nhà họ Tống, Tống Thư Ngạn là người đầu tiên quyết định: "Coi như lúc trước không kiếm được tiền, cũng coi như bản thân không nhìn rõ, tiếp tục đầu tư."

"Kiếm đồng tiền cắc bạc không xong đâu, cứ làm như vậy." Lần này ngân hàng Hưng Hoa không kéo Delta nữa, dù sao cũng biết rõ là hố còn nhảy, có thể bẫy bản thân nhưng không thể bẫy bạn bè. Phó lão gia cho Hải Đông vay lần nữa, nói chung hai nhà vốn ngồi trên cùng một thuyền.

Ông Tống cũng không nỡ bảo ông chủ Hầu bán nhà máy Sạp Bắc, nơi đó có hơn một nghìn công nhân tới từ Tô Bắc.

Trong tay Tần Du có bất động sản của Hưng Hoa, cô chỉ có thể cẩn thận ứng phó, mong rằng có thể lợi dụng dự đoán của bản thân, hy vọng... có thể!

Sau khi Đông Bắc thất thủ, Thượng Hải thành lập ủy ban kháng Nhật cứu quốc, rất nhiều chủ nhà máy đã tham gia vào ủy ban này, họ huấn luyện nghĩa quân ngay trong nhà máy của mình.

Tần Du cũng nhớ một tình huống cơ bản về sự kiện ngày 28 tháng 1, cô không nhớ ngòi nổ là gì?

 

So với nhà máy Hưng Hoa có thương hiệu liên doanh Trung - Đức và nhà máy Hà Đông trên đường Jessfield ở bờ nam sông Tô Châu, nhà máy cũ Thân Minh ở Sạp Bắc càng thêm nguy hiểm. Tần Du dặn dò ông Tống nhất định phải cẩn thận, nếu có chuyện gì không ổn thì trở về đường Dương Thụ. Dù gì trong ba năm qua, Hải Đông đứng đầu các nhà máy dệt do Trung Quốc tài trợ. Ít nhất ở đất liền của Trung Quốc, họ cũng đè ép được nhà máy sợi Đông Doanh. Các nhà máy dệt may do Trung Quốc tài trợ đều có thể bị chọn làm mục tiêu, nhà máy Hải Đông tương đối phiền phức, tìm nhà máy Thân Minh dưới trướng Hải Đông không được sao?

"Bác biết rồi, bác cũng đâu phải Như Lai Phật Tổ, có thể bao che đám người này lâu như thế, cũng không đến mức đùa giỡn tính mạng chứ? Không phải con bảo bác đào một cái hầm trú ẩn đấy à?" Ông Tống nói với Tần Du.

Được thôi. Cho dù ngòi nồ là gì? Đây là sách lược Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, đi đâu tránh được đây? Dù gì thành viên của ủy ban kháng Nhật cứu quốc đều đã chuẩn bị xong cả, nước mất nhà tan, ập đến đầu thì cũng không còn cách nào.

DTV

Vào ngày mười tám năm Trung Hoa dân quốc thứ hai mươi mốt, Tiểu Cường và Ni Nhi ngồi xe của Chu Minh Ngọc đến trường. Đám nhóc này đúng là rất nỗ lực, đương nhiên cũng có thể do trẻ em thời đại này học hành không tốt lắm, cho nên hai đứa nhóc học hành chăm chỉ mới có thể nhảy một lớp. Ni Nhi đã vào trường nữ sinh Trung Tây được nửa năm, Tiểu Cường cũng vào một trường cấp hai của giáo hội. Hai ngôi trường đều do nhà thờ Cơ đốc giáo Hoa Kỳ điều hành và giảng dạy bằng tiếng Anh.

Chu Minh Ngọc trở nên nổi tiếng một thời gian sau hội chợ Tây Hồ, tranh chữ của bà ấy đã có bước tiến sau khi giao lưu với một số bậc thầy nổi tiếng. Cộng thêm lúc trước bà ấy từng đi du lịch vòng quanh Châu u, bây giờ tầm mắt ngày càng mở mang, do vậy tranh thêu của bà ấy cũng có nội hàm phong phú hơn.

Trào lưu của Trung Quốc phụ thuộc vào Thượng Hải, cứ xem đường Tĩnh An Tự là biết xu hướng của Thượng Hải, trào lưu của đường Tĩnh An Tự phụ thuộc vào Hằng Nga. Mặt tiền cửa hàng hiện tại của Hằng Nga không thể so sánh với ngày trước, nghiễm nhiên là một tòa nhà thương mại cỡ trung bình. Phòng dạy thêu của Chu Minh Ngọc ở tầng dưới của Hằng Nga, là một cửa hàng rất lớn. Nếu không tính Ni Nhi được bà ấy dạy từng đường kim mũi chỉ, bà ấy đã dẫn dắt hơn mười học trò, bây giờ họ đều là thợ thêu chủ lực của Hằng Nga.

Đương nhiên, học trò thân truyền mà bà ấy cưng nhất vẫn là Ni Nhi, bên cạnh là một chiếc máy khâu và một chiếc bàn làm việc, là khu vực độc quyền của cô bé.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận