Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 570

Thuần Vu Diễm nói: “Dù sao cũng phải để ta đích thân chúc mừng nàng mấy câu chứ? Ung Hoài Vương phi.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Phùng Vận nhìn thấy ý cười trong mắt y, trong lòng chợt khẽ động.

Vị thế tử này chân đạp ba nước, biết đâu lại biết được điều gì, huống hồ nàng còn đang đợi A Lâu quay về, nhất thời cũng chưa ngủ được, ứng phó y một chút cũng chẳng sao.

“Nếu vậy thì c.ung kính không bằng tuân mệnh, thế tử, mời.”

Phùng Vận đưa Thuần Vu Diễm vào khách đường đèn đuốc sáng trưng, Thuần Vu Diễm hơi nheo mắt, uể oải ngồi xuống. Phùng Vận sai người dâng trà, còn chưa kịp hàn huyên thì bên ngoài trang viện đột nhiên vang lên một trận xôn xao.

Ngay sau đó, mấy ngọn đuốc nhảy nhót lao vào cổng trang.

“Không xong rồi, Lý chính nương tử, núi sạt lở rồi, chôn mất nhà họ Tôn rồi…”

316- Dưới trận tuyết lở.

Phùng Vận vội vàng đứng dậy thay y phục, phân phó người nhóm đuốc, toàn bộ bộ khúc và thị vệ trong trang đều được điều động, cầm đuốc lao về phía núi.

Ra khỏi đường làng, trên đường gặp được Dương thập trưởng, ông ta đã tụ tập được một nhóm dân làng, vừa hô hoán vừa chạy theo.

Thôn dân Hoa Khê rất đoàn kết, đám trai tráng nghe tin cũng chẳng kịp nghĩ gì, khoác thêm áo liền lao ra ngoài.

Phùng Vận gọi Cát Quảng, phân phó: “Chân các ngươi nhanh, cứ việc đi trước, thời gian cứu người chỉ có một khắc, phải nhanh, phải nhanh, nhất định phải nhanh. Tất nhiên, cũng phải chú ý an toàn cho bản thân.”

Cát Quảng vâng lệnh, vung tay hô lớn: “Tất cả theo ta!”

Nhà họ Tôn có hai ông bà già, có hai đứa trẻ, cả nhà sáu miệng ăn, còn có A Lâu nữa… nếu tất cả đều bị tuyết vùi lấp, thì thật sự là dữ nhiều lành ít.

Đêm tối đen như mực, những cây đuốc nối liền thành một dải sáng.

Phùng Vận mặt không biểu cảm mà tiến về phía trước, giày đã bị tuyết ngấm ướt sũng.

Tiểu Mãn thấy đau lòng, nói: “Nữ lang cứ ở nhà đợi tin là được, sao phải đích thân đi?”

Phùng Vận nói: “Không sao, ta đi từ từ cũng được, ở nhà chờ thì lòng không yên.”

Nàng vốn rất dễ nói chuyện, nhưng lại cố chấp, Tiểu Mãn không khuyên được, đành phải đi theo nàng, chân trước chân sau lội qua tuyết.

Càng rời xa đường làng, tuyết càng dày, đi lại càng vất vả hơn…

“Phùng Thập Nhị à, nàng cũng thật là cứng đầu.”

Một giọng nói không nặng không nhẹ vang lên từ phía sau.

Phùng Vận quay đầu lại, liền thấy Thuần Vu Diễm đang ngồi trên kiệu vai.

Trời gió tuyết lớn như vậy, vị thế tử này lại sống ung dung, có hai tiểu đồng khiêng, trên kiệu có che chắn, trông rất nhàn nhã an nhàn.

“Thế tử đến đây làm gì?” Phùng Vận hơi cau mày.

Thuần Vu Diễm ấn lòng bàn tay xuống, hai tiểu đồng liền nhận lệnh, đặt kiệu xuống.

“Nếu ta không đến, e là nàng sẽ c.h.ế.t cóng giữa trời tuyết mất.” Y nói bằng giọng chẳng mấy kiên nhẫn, âm điệu nhàn nhạt, không nghe ra tâm tình gì, nhưng đã cất bước đi tới.

Dáng người cao lớn đứng trong tuyết, khuôn mặt đeo mặt nạ bạc, hơi nghiêng đi một chút.

“Ngồi lên đi.”

Phùng Vận: …

Mọi người đều đang bận rộn cứu người, nàng lại ngồi kiệu vai đến, chi bằng đừng đi thì hơn.

 

“Không cần.” Phùng Vận nói: “Thế tử vẫn nên sớm về nghỉ ngơi thì hơn… A, ngươi làm gì vậy?”

Lời còn chưa dứt, vòng eo đã rơi vào trong lòng bàn tay của Thuần Vu Diễm, nàng còn chưa kịp từ chối, cả người đã rời khỏi mặt đất, bị y ôm c.h.ặ.t vào trong n.g.ự.c.

Tiểu Mãn phản ứng rất nhanh, vừa định nhào tới giành người thì Ân Ấu và Tang Tiêu liền tiến lên ngăn cản.

Thuần Vu Diễm không nói gì, bế Phùng Vận đặt lên kiệu vai, kéo lấy dây buộc hai bên, cẩn thận buộc nàng lại, sau đó còn ân cần lấy mũ trùm gió tuyết bên cạnh đội lên cho nàng.

“Đi nhanh một chút, cũng đỡ chậm trễ việc cứu người.”

Phùng Vận không muốn thừa nhận rằng so với việc tự mình đi thì để người ta khiêng đi thật sự nhanh hơn, nhưng sự thật đúng là như vậy, hai người khiêng nàng, đi trên tuyết nhanh như bay, chẳng hề thấy vất vả.

Tiểu Mãn nhìn mà cũng thấy tốt, cười hì hì nói:

“Nữ lang, thế tử có lòng tốt, người cứ nhận lấy đi.”

Thao Dang

Thuần Vu Diễm ngoảnh đầu liếc Tiểu Mãn một cái, ánh mắt có vài phần thân thiện, sau đó lười biếng mỉa mai Phùng Vận:

“Nàng xem nàng kìa, còn không hiểu chuyện bằng một tiểu nha đầu.”

Phùng Vận im lặng.

Nàng chưa bao giờ tự nhận mình là người cao khiết, lại càng không phải vô tư, nếu có thể thoải mái đi qua, lại giảm được nguy hiểm, nàng thậm chí chẳng buồn vùng vẫy, cứ thế nằm xuống, cả người thư thái sảng khoái, khiến Thuần Vu Diễm nhìn mà tự nhiên thấy hơi bực.

Phùng Thập Nhị, đúng là rất dễ khiến y bực mình.

Nhưng giận thì giận, lại có chút buồn cười.

Trời rét căm căm, bản thân chạy ra ngoài chịu tội, trách được ai?

Càng đi vào sâu, nhiệt độ càng thấp.

Phùng Vận kéo c.h.ặ.t áo, mãi đến khi thấy ánh lửa phía trước, mới lên tiếng:

“Dừng lại ở đây.”

Nàng không muốn để đám thôn dân đang bận rộn cứu người nhìn thấy mình ngồi kiệu vai tới, nhưng Thuần Vu Diễm lại chẳng mấy bận tâm, chậm rãi liếc nàng một cái, khẽ hừ:

“Giả tạo.”

Nói xong liền tự mình ngồi lên.

“Đi thêm một đoạn nữa.”

Phùng Vận không buồn để ý đến y, quan sát tình hình tuyết lở xung quanh, rồi mới tiến đến hỏi han tình hình cứu hộ.

A Lâu là tự mình bò ra được.

Hắn ở ngay rìa đống tuyết sạt, bị vùi không sâu, trước khi Cát Quảng dẫn bộ khúc tới, hắn đã đào được Tôn đại thẩm và muội muội nhà họ Tôn ra ngoài.

Lúc Phùng Vận đi đến, A Lâu đang quấn chăn, run lẩy bẩy, vừa chỉ vừa nói vị trí bị vùi lấp.

“Khi chúng ta rời đi, Tôn đại thúc còn đang khuyên nhủ hai ông bà cụ nhà họ Tôn, chắc là ở trong phòng của hai cụ.”

Lúc ấy, A Lâu truyền đạt lời dặn của Phùng Vận, Tôn đại thúc và đại thẩm nghe xong liền vội thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến Trường Môn, nhưng hai ông bà cụ nhà họ Tôn lại không muốn đi, dù họ có khuyên thế nào cũng không chịu rời khỏi nhà, nhất định đòi ở lại ăn Tết.

Bất đắc dĩ, Tôn đại thúc chỉ đành để đại thẩm đưa hai hài tử cùng của cải đáng giá theo A Lâu đi trước đến Trường Môn, còn mình thì ở lại trông nom phụ mẫu…

Ai mà ngờ được, mấy người bọn họ vừa rời khỏi không bao xa, liền xảy ra tuyết lở.

Phùng Vận hỏi rõ tình hình, rồi đi tìm Cát Quảng và Dương thập trưởng, thông báo lại sự việc.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận