Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 566

Hắn vốn không nói hôm nay chắc chắn sẽ đến, vậy mà chỉ vì một câu nói, Phùng Vận liền tất bật chuẩn bị, thật sự gói cả một nồi bánh chẻo nhân hẹ.

Lòng Ngao Thất thấy ấm áp vô cùng, cảm thấy chặng đường mấy chục dặm băng tuyết này quả không uổng phí.

Phùng Vận dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, mỉm cười nghiêng người dặn A Lâu:

“Ngựa của Ngao tướng quân, phải cho ăn thứ cỏ tốt nhất, đừng để công thần chịu thiệt đấy.”

Ngao Thất gãi đầu ngượng nghịu, bật cười.

A Lâu liếc nhìn hắn một cái, cũng cười đáp: “Nương tử yên tâm, trong chuồng đều là cỏ loại nhất, không thể bạc đãi được đâu.”

Ngao Thất theo Phùng Vận vào nhà, Ngao Tử thong dong bước lại, dụi đầu thật mạnh vào chân hắn.

Ngao Tử vốn không phải loại thích quấn người, ngoài Phùng Vận ra, thân nhất chính là Ngao Thất. Ngay cả mấy người hầu chuyên chăm nó bên cạnh Phùng Vận, cũng chẳng thể dễ dàng được như Ngao Thất, muốn xoa đầu thì xoa, muốn nắn mặt thì nắn.

Ngao Thất lòng càng thêm ấm, cúi đầu cọ trán vào Ngao Tử, rồi như làm ảo thuật, từ trong n.g.ự.c rút ra một gói giấy dầu đựng thịt dê.

Một tảng to, còn sống, ướt đẫm m.á.u tươi.

“Cho Tiểu Tử đấy.”

Ngao Tử ngoạm lấy, đi sang một góc nằm ăn ngon lành.

Phùng Vận ngồi xuống, cười hỏi hắn: “Doanh trại thế nào? Các tướng sĩ vẫn ổn chứ?”

Tin tiểu hoàng đế băng hà chắc chắn đã truyền tới đại doanh, lại đúng dịp năm hết Tết đến, lúc này quân tâm tất sẽ xao động.

Ngao Thất gật đầu: “Tạm ổn. Ăn xong bánh chẻo, ta phải quay về.”

Phùng Vận hơi bất ngờ nhìn hắn.

“Tuyết lớn thế này, sao không đợi đến sáng mai hẵng đi?”

Ngao Thất nghiêng đầu, đuôi mắt liếc sang nàng, con ngươi đen láy như mực ánh lên vẻ dịu dàng khó tả.

“Không sao đâu. Ta tới đây chỉ để báo với cữu mẫu một tiếng, giao thừa năm nay, ta sẽ không đến, người đừng chờ ta.”

Phùng Vận lặng nhìn hắn.

Một lúc sau, nhẹ gật đầu: “A cữu đã đặt thêm gánh nặng lên vai ngươi, thận trọng hơn là điều nên làm.”

Khóe môi Ngao Thất cong lên, nụ cười ấm áp thoáng qua, như muốn nói gì đó… rồi lại lặng im.

Nửa đêm, tuyết càng lớn, gió lạnh gào thét ngoài kia như yêu quái chạy loạn.

Gió lùa tung màn cửa, căn phòng trống trải tĩnh lặng.

Phùng Vận ôm lấy Ngao Tử, ngồi trên bệ đất hơ lửa. Khổng Vân Nga ngồi cạnh nàng, hai người trò chuyện lơ đãng, Phùng Vận không có ý ngủ, dáng vẻ thả lỏng, môi mỉm cười. Dưới ống tay áo của Khổng Vân Nga, ngón tay xoắn nhẹ lấy nhau, ánh mắt không ngừng liếc về phía cửa sổ.

 

Không biết bao lâu, cửa sổ bị người ta nhẹ nhàng gõ.

Cốc cốc.

Phùng Vận mở chốt.

Một bóng người cao lớn, nhanh nhẹn nhảy vào.

Thân hình cao to, gương mặt nghiêm nghị.

Hắn liếc nhìn Khổng Vân Nga, rồi bước tới trước mặt Phùng Vận, chắp tay hành lễ:

“Kim Qua tham kiến Ung Hoài Vương phi.”

~~~~~~~~~~

Phùng Vận: Ngày đầu tiên Bùi cẩu không ở nhà… chẳng nhớ tí nào.

Bùi Quyết: Xem ra không thiếu thuốc giải nhỉ?

Ngao Thất: Ta đã ăn rồi, bánh chẻo nhân hẹ, toàn thịt.

Thuần Vu Diễm: Ta cũng ở An Độ ăn Tết, làm hàng xóm kế bên.

 

Tiêu Trình: Tịnh Châu cũng đang tuyết lớn, lớn đến mức lòng ta cũng đóng băng.

Ôn Hành Tố: Vẫn là ta tốt nhất, dù nàng có nhớ ai, cũng vẫn ăn Tết cùng ta.

Phùng Vận: Kỳ lạ thật đấy, ta đâu phải ngân phiếu, sao ai cũng thích ta vậy?

Độc giả: Vì nàng đầu thai tốt, rơi đúng vào bàn phím của Tự Cẩm mà thôi.

~~~~~~~~~~~

314- Sóng ngầm c.uộn trào:

“Người một nhà, không cần khách sáo.”

Phùng Vận mỉm cười nhạt nhẽo, liếc nhìn Khổng Vân Nga một cái, thấy hai má nàng ta hơi đỏ lên, trong lòng liền đoán được vài phần.

Những ngày nàng vắng mặt, Kim Qua nhất định đã chăm sóc rất nhiều cho người bằng hữu cũ thuở nhỏ này.

Kim Qua c.ung kính hành lễ.

“Không biết vương phi triệu tiểu nhân đến, là có việc gì phân phó?”

Hôm nay Phùng Vận sai Cát Quảng đến nhà Nhậm Nhữ Đức đưa hỷ diện, thật ra cũng không nói gì đặc biệt, chỉ là để lại Khổng Vân Nga ở lại lúc trời tối, Kim Qua đã hiểu rõ.

Phùng Vận vốn thích tiếp xúc với người thông minh, trong mắt liền dịu lại vài phần.

“Ngồi xuống rồi nói.”

Kim Qua đáp lời, ngồi xuống đối diện cách hai người không gần cũng chẳng xa, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng vai vuông, thoạt nhìn đã biết là người được huấn luyện bài bản.

Phùng Vận cười nhạt.

“Quê nhà của Nhậm tiên sinh là Tấn Dương đúng không?”

Kim Qua: “Đúng vậy.”

Phùng Vận lại hỏi: “Vì sao năm nay không về quê ăn Tết?”

Kim Qua lắc đầu: “Nghe nói trong nhà chẳng còn ai cả.”

Ánh mắt Phùng Vận nhìn hắn đầy ẩn ý, nụ cười vẫn giữ trên môi, song ánh nhìn kia lại như dò xét, như thăm dò, giọng nói thì lại vô cùng quả quyết:

“Các ngươi có bao nhiêu người đang tiềm phục trong quận An Độ?”

Ánh mắt Kim Qua tối sầm lại, ngón tay đang đặt trên đầu gối theo phản xạ khẽ co lại, rất nhanh đã khôi phục như cũ. Hắn do dự một lúc, rồi chậm rãi đáp:

“Có năm trăm người ngựa, phân tán nhiều ngành nghề, do Nhậm tiên sinh điều phối. Nhưng danh sách cụ thể thì tiểu nhân không biết, chỉ có Nhậm tiên sinh nắm được.”

Năm trăm người?

Dù đã có chuẩn bị tâm lý, Phùng Vận vẫn bị con số này làm cho giật mình.

Tiêu Trình, con người ấy, đúng là bụng dạ có đến tám trăm cái mưu kế.

Giữa lúc cục diện Trung Kinh Đại Tấn rối ren vi diệu thế này, làm sao hắn lại chịu bỏ lỡ cơ hội để tung hoành?

Trong lòng Phùng Vận, Tiêu Trình tuy nhân phẩm chẳng ra gì, nhưng khi làm việc thì đầu óc luôn sáng suốt rạch ròi.

Nếu Đại Tấn cứ để mặc Lý Tang Nhược, một nữ nhân nắm quyền lâm triều, chỉ đạo khắp nơi, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị Tiêu Trình nuốt sạch không chừa lấy một mảnh xương.

Nàng nghĩ ngợi một hồi, vô thức khẽ “ừ” một tiếng.

“Gần đây có không ít thế gia và dân thường, mượn dịp Tết để xuôi Nam rời khỏi An Độ, e rằng công lao này, Nhậm tiên sinh không nhỏ nhỉ?”

Kim Qua im lặng một lúc, từ từ ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt Phùng Vận.

“Lời tiểu nhân, vương phi chưa chắc đã tin. Thực ra, Nhậm tiên sinh cũng không hoàn toàn tin tưởng ta, nhất là sau trận chiến ở Tịnh Châu, rất nhiều chuyện ta không còn được can dự nữa… Theo hiểu biết của ta, Nhậm tiên sinh giao thiệp rộng, nhân mạch dày, thường xuyên gặp gỡ bằng hữu, nói những gì người ngoài khó mà biết được…”

Phùng Vận nghe ra Kim Qua có phần giữ lại.

Dù sao cũng là người do Tiêu Trình phủ huấn luyện, cho dù bất đắc dĩ đổi phe, trong cốt tủy vẫn có chút trung thành với chủ cũ, điều đó là dễ hiểu.

Nàng chỉ mỉm cười, không hỏi thêm.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận