Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 564

Phùng Vận sững người một chút, nhớ tới dáng vẻ thèm trứng của Ngao Thất ngày đầu mới vào doanh, không khỏi buồn cười.

“Thiếu gì cũng không thiếu phần ngươi.”

Hai người vừa nói vừa cười, Ngao Thất hộ tống Phùng Vận lên thuyền, rồi rời đi thẳng.

Lần gặp lại hắn, đã là tại bến thuyền Thạch Quan.

Phùng Vận không khỏi kinh ngạc, tên tiểu tử này sao lần nào cũng nhanh hơn nàng?

Ngao Thất đang đợi ở bến, “Cữu mẫu. Ta sẽ không tiễn người về Hoa Khê nữa. Chúng ta chia tay tại đây.”

Phùng Vận nói: “Ngươi cứ bận việc của mình, đừng để tâm đến ta.”

Ngao Thất mỉm cười, nhìn vào mắt nàng, ánh sáng lấp lánh chợt vụt qua, rồi hắn cúi đầu.

“Sao lại có thể nói vậy được? Không ra đón cữu mẫu, thì làm cháu ngoại trai còn ra gì nữa?”

Phùng Vận: …

Tiểu tử này nói thì một kiểu, nhưng giọng điệu lại đầy ẩn ý, chua chua ngọt ngọt.

Nhưng rõ ràng là vì lo nàng không an toàn, nên giữa lúc trăm công nghìn việc vẫn cố đến đây gặp mặt.

Ngao Thất cười nhẹ, tung mình lên ngựa, nhanh chóng rời đi.

Cùng đợi tại bến thuyền Thạch Quan còn có Hà Khiết và một nhóm thuộc lại của quận An Độ.

Tất cả đều đã thay y phục tang chế, đầu đội khăn tang, thắt dây gai ở eo. So với sự dửng dưng lạnh nhạt của thành Tín Châu trước cái c.h.ế.t của tiểu hoàng đế, nghi thức chịu tang ở An Độ trang trọng hơn rất nhiều.

Tất nhiên, điều này cũng liên quan đến tranh chấp quyền sở hữu của Tín Châu.

Việc hòa nghị quy định Tín Châu thuộc về nước Tấn cũng mới được bao lâu đâu…

Hà Khiết tiến lên, chắp tay hành lễ, nở nụ cười ôn hòa.

“Vương phi c.uối cùng cũng đến.”

Phùng Vận hoàn lễ, nói: “Làm phiền Hà quân ra đón, vốn là người một nhà, không cần khách sáo thế đâu.”

Hà Khiết đáp: “Đại tướng quân có căn dặn, hạ quan nào dám không nghe.”

Trong kỳ quốc tang, lời lẽ của Hà Khiết rất cẩn trọng. Rõ ràng là muốn đùa một câu, nhưng lại không dám cười thành tiếng, nét mặt cứng đờ và gượng gạo.

Phùng Vận nghe ra, khẽ cong môi, “Hà quân mời.”

Hà Khiết giơ tay, “Vương phi mời.”

Xe ngựa lăn bánh về hướng An Độ, trên đường nhìn thấy vô số người dắt díu cả nhà, bất chấp gió tuyết đi đường, còn có nhiều gia nô của các thế gia đang lùa gia súc thồ hàng, kéo xe gỗ, lảo đảo bước đi trên nền tuyết dày.

Phùng Vận không khỏi nghi hoặc.

“Họ định đi đâu thế?”

Tiểu Mãn nói: “Về quê ăn Tết chăng?”

Chủ tớ hai người dán trán vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài một lúc, Phùng Vận lắc đầu.

“Không phải.”

Đến khi vào đến thành An Độ, cảnh tượng ấy không những không giảm, mà còn đông hơn, khắp mặt tuyết đầy những vết xe lăn và dấu chân.

Hà Khiết tiễn đến tận cửa thành, lúc này mới giải thích cho Phùng Vận.

“Những người đó là đang di cư về phía Nam.”

Phùng Vận khẽ sững người, “Tấn và Tề chẳng phải vừa mới lập minh ước sao? Sao lại phải di cư về phía Nam?”

 

Người dân chọn nơi để dời đến, thông thường là vì nơi ấy có thể an cư lạc nghiệp.

Là nguyên nhân gì khiến họ cảm thấy quận An Độ không còn thích hợp, muốn rời đi?

Hà Khiết dường như định nói gì, lại vội ngậm miệng, rồi đổi giọng:

“An Độ vốn là nơi người Tề chiếm phần nhiều, dân tâm hướng về Tề cũng là lẽ thường. Trước Tết chiến sự rối ren, không tiện đi lại. Giờ hai nước đã kết minh, chính là thời cơ tốt để dời nhà.”

Phùng Vận gật đầu, không hỏi thêm.

Nhưng trong lòng nàng cảm thấy lý do đó không thuyết phục, chí ít, không thể hoàn toàn là vì như thế.

Còn một nguyên nhân nữa, mà Hà Khiết không tiện nói ra.

Tiểu hoàng đế nước Tấn băng hà, điều đó mang lại vô vàn biến số.

Tề quốc thì khác, Tiêu Trình vốn đã có tiếng là người hiền năng, sau khi lên ngôi đã bãi bỏ nhiều luật lệ hà khắc, giảm thuế miễn sưu, thể hiện rõ ý muốn an dân, thu phục lòng người.

Các yếu tố chồng chất, khiến nhiều đại tộc cân nhắc, lựa chọn xuôi Nam. Mà một khi các đại tộc hành động, dân thường tất sẽ a dua đi theo…

Ngoài cửa thành, Phùng Vận và Hà Khiết chia tay.

Vì đang trong thời kỳ để tang hoàng đế, mọi người đều nói năng nhỏ nhẹ, sắc mặt bình tĩnh. Nhưng Phùng Vận nhận ra Hà Khiết không hề xem đây là chuyện gì ảnh hưởng lớn lao.

Điều đó khiến Phùng Vận cảm thấy bất an.

Đối với một quận An Độ đang cần phục hưng trăm việc, thì sự rời đi của tầng lớp thế gia và dân chúng chính là sự rút ruột nghiêm trọng.

“Hà quân, cáo từ.”

Lúc buông rèm xe xuống, tay Phùng Vận khẽ khựng lại, khóe mắt liếc về phía đám đông đang đứng xem.

Một nam nhân đội mũ nỉ, dáng vẻ như hàng rong, nhanh chóng quay người chen vào đám đông hiếu kỳ, không gây chú ý cho bất kỳ ai.

Phùng Vận thu mắt, hạ rèm xe xuống.

“Đi thôi.”

313- Lại về Hoa Khê.

Sau từng ấy ngày, Phùng Vận lại trở về thôn Hoa Khê, vừa trông thấy đã cảm thấy có chút xa lạ với khung cảnh trắng xóa tuyết phủ khắp nơi.

Nhà nhà treo lồng đèn đỏ chói, câu đối tết mới thay câu đối cũ, không khí năm mới tràn ngập khắp làng.

Thao Dang

Những nơi lúc nàng rời đi vẫn còn đang đúc gạch đất, giờ nhà cửa đã dựng lên. Ruộng vườn phủ đầy tuyết trắng, không nhìn thấy cây trồng, trong xóm tiếng gà tiếng chó vang vọng, khói bếp bay mờ, mặt hồ đóng băng dày.

Vài hài tử từ mấy căn lều chạy ra, má đỏ ửng vì gió lạnh, trông thấy Phùng Vận thì tò mò nhìn một hồi, rồi bất ngờ reo to:

“Lý chính nương tử về rồi!”

Chẳng rõ ai hô một tiếng, thế là cả thôn xôn xao.

Nhà này mở cửa, nhà kia ló đầu, chẳng mấy chốc người đã ùa ra đông đúc, vui vẻ đón chào, kéo nhau đến tận điền trang.

Hình ảnh từng gương mặt quen thuộc hiện ra: Khải Bính, Hàn bà bà, A Lâu, Khổng Vân Nga, Ứng Dung, Văn Huệ, Từ nương tử, Lữ Đại Sơn… Mỗi người đều tràn ngập niềm vui hội ngộ.

Thê tử của Diêu Nho, Vương tẩu tử, chen lên đầu tiên, xe còn chưa dừng hẳn đã vội chạy đến, phía sau là lão phụ mẫu của Diêu Nho bước thấp bước cao theo sau. Trông thấy ông xuống xe, khóe mắt bà đã đỏ hoe.

“c.uối cùng cũng về rồi, cứ tưởng không kịp ăn bữa cơm tất niên nữa cơ.”

Diêu Nho thấy thê tử xúc động như thế, hơi lúng túng, chắp tay thi lễ với Phùng Vận và những người khác, rồi bước lên đỡ phụ mẫu, dẫn họ về nhà.

Vương thị vừa đi vừa ngoái lại gọi to Phùng Vận:

“Lý chính nương tử, để lát nữa ta đem bánh gạo nếp sang cho người nhé!”

Diêu Nho nhỏ giọng chỉnh bà:

“Không thể gọi là Lý chính nương tử nữa, phải gọi là vương phi.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận