Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 503: Chương 503

“Phùng phu nhân có điều gì, cứ việc nói thẳng.”

Phùng Doanh nhìn Lý Tang Nhược, lộ ra một vẻ mặt lo lắng, động tác e lệ rụt rè, giọng nói ngập ngừng, khẽ khàng:

“Có một chuyện, vốn không định nói với điện hạ. Nhưng thấy điện hạ đối với Bùi tướng quân chân tình như thế, ta lại có duyên với điện hạ, thực chẳng đành lòng giấu diếm…”

Tính tình của Lý Tang Nhược vốn đã có phần u uất và dễ bực bội.

Sau khi mang thai, tính khí lại càng tồi tệ, vừa nghe những lời quanh co như thế liền cảm thấy bực mình.

“Cảnh ngộ của ai gia, Phùng phu nhân cũng đã thấy rõ rồi. Còn chuyện gì có thể khiến ai gia tức giận hơn nữa?”

Phùng Doanh dường như thở phào một hơi.

“Đã vậy, A Doanh xin nói thẳng. Bùi gia đã chuẩn bị lễ vật, muốn đến Tín Châu gặp mặt thân nhân bên ta… Ai, ban đầu chuyện hôn sự của đại tỷ, chẳng ai coi là thật. Nhưng Bùi gia đã muốn nhận tức phụ, nhà ta dù không nỡ để đại tỷ xuất giá nơi xa, gặp đúng lúc nghị hòa, cũng không dám từ chối. Hơn nữa, nữ tế quý là đại tướng quân của Đại Tấn, đúng là rạng rỡ cửa nhà, đêm qua nghe phụ thân và đại bá thương lượng, cũng đã bắt đầu chuẩn bị lễ nghênh đón…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Lý Tang Nhược đã thay đổi.

“Ngươi nói chuyện này với ta, là có ý gì?”

Phùng Doanh đột nhiên cười khổ một tiếng, từ từ bước đến gần Lý Tang Nhược, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, dịu dàng nói:

“Thương xót đại tỷ, không thể kết duyên cùng người mình yêu. Cũng thương xót điện hạ… giống như A Doanh, yêu mà chẳng thể có.”

Lý Tang Nhược mắt đỏ hoe nhìn nàng, cười lạnh.

“Ai gia và Phùng phu nhân sao có thể giống nhau? Ngươi yếu đuối, bất lực như thế, nào xứng để so với ai gia?”

Phùng Doanh cụp mắt xuống, “Thái hậu điện hạ dạy phải lắm. Nhưng A Doanh chỉ là một nữ tử yếu mềm, đâu thể giống như Thái hậu nắm trong tay đại quyền, chỉ biết gắng sống mà thôi, còn có thể làm được gì nữa chứ? Chỉ cầu bệ hạ thương xót một hai phần là tốt rồi.”

Nói xong lại nhẹ nhàng cúi người hành lễ, “Ngày mai bệ hạ thiết yến, đại tỷ cũng sẽ đến. A Doanh còn phải về chuẩn bị một phen, không thể để mất mặt trước bệ hạ. Thái hậu điện hạ, cáo lui.”

Lý Tang Nhược lạnh lùng nhìn nàng rời đi, chậm rãi phất tay áo.

“Ngày mai thiết yến, rất tổt.”

Người đã đi rồi, trong phòng thay y phục yên ắng không một tiếng động.

Một lúc lâu sau, chỉ thấy có một tấm bình phong bị người từ trong đẩy ra.

Từ trong bước ra một nữ lang tuyệt sắc, như cây xanh làng nước, mỉm cười bước nhẹ.

“Tự mình xây nhà, đúng là có điểm tốt.”

Thao Dang

Biết hết mọi cấu trúc bên trong, cũng biết được chỗ nào có thể giấu người.

“Nữ lang.” Tiểu Mãn theo sau nàng, hồn nhiên cảm thán.

“Không ngờ Phùng phu nhân ở sau lưng lại bảo vệ người đến thế…”

Phùng Vận liếc nhìn nàng một cái.

Tiểu Mãn bị ánh mắt hàm chứa ý cười ấy nhìn đến lạnh cả sống lưng.

“Nữ lang, là, là Tiểu Mãn nói sai rồi sao?”

Phùng Vận nét mặt lạnh nhạt, “Ngươi không nói sai. Nàng ta quả thật bảo vệ ta thật tốt.”

Tiểu Mãn ồ lên một tiếng, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được là không đúng ở chỗ nào.

Đại Mãn bước tới, c.ung kính nói: “Mấy hôm nay thấy Phùng phu nhân lúc nào cũng đội mũ sa, là mặt còn chưa lành sao ạ?”

Tiểu Mãn kinh ngạc, “Hôm đó nữ lang đánh cũng đâu có nặng gì. Nếu là ta ra tay, nàng ta đã chẳng ra khỏi cửa được, ít nhất cũng phải nằm nhà nửa tháng.”

Đại Mãn trừng mắt nhìn nàng.

Tiểu Mãn lúc này mới nhớ lại chuyện nàng hôm ấy không dám đánh Phùng Doanh, le lưỡi một cái.

 

Đại Mãn nói: “Chó không sủa mới cắn người ghê hơn chó biết sủa.”

Phùng Vận đã đi phía trước, Đại Mãn theo sát bên nàng.

Tiểu Mãn nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát, vẻ mặt như hiểu như không mà theo sát phía sau.

“Ngày mai Tề quân mở tiệc khoản đãi, nữ lang thật sự muốn đi sao?”

Không có ai trả lời nàng.

Bước chân của Phùng Vận càng lúc càng nhanh, Đại Mãn cũng không quay đầu lại.

Sau khi nghị thư được ký kết, quả nhiên Tiêu Trình tuyên bố, ngày mai sẽ thiết yến tại trấn Minh Tuyền, mời sứ thần cùng gia quyến của phương Tấn, cùng nhau chúc mừng minh ước giữa hai nước, kết tình hữu nghị trăm năm.

Phía Tấn vui vẻ nhận lời.

Trên đường Phùng Vận hồi Tín Châu, nơi nơi đều thấy người người reo hò nhảy nhót.

Người trong Trường Môn cũng vui mừng khôn xiết.

Hai nước thông thương, ký kết hiệp định giao dịch, đối với Trường Môn mà nói, chẳng khác nào đại lợi trời ban.

Bất kỳ nơi nào có bến tàu, bến đò, giá đất đều sẽ tăng vọt.

Đặc biệt là trấn Minh Tuyền.

Tòa nghị quán kia sau khi kết thúc hòa đàm, sẽ trở thành trung tâm thương mại của Đại Tấn, lại gần ngay bến đò, giá đất tăng theo nước, đã gấp mười lần so với trước khi nghị hòa.

Mà Phùng Vận thì có đến mấy trăm mẫu đất mua được lúc rẻ.

Nhận được tin này, Khải Đại lang đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân, hối hận không thôi.

“Sớm biết như vậy, thì phải đem hết lương thảo đi quy đổi, tất cả dùng để mua đất.”

Khi ấy loạn binh rối ren, bất kể là vàng bạc hay tiền ngũ thù, đều mất giá nghiêm trọng, Phùng Vận đem cả đống tiền ngũ thù mà Phùng Kính Đình không kịp mang theo lúc ấy đến đây, cũng chỉ đủ để mua đống đất kia. Nhưng lương thực, vải vóc lại là hàng hóa cứng, nếu khi ấy chịu lấy một phần ra trao đổi, thì có thể mua được nhiều hơn...

Phùng Vận nghe xong lời này, lại cực kỳ không tán đồng.

“Mọi việc không thể tuyệt đối.”

Nàng lại nghiêm túc nhìn Khải Đại lang, dặn dò:

“Ngươi phải nhớ kỹ, bất kể là lúc nào, bất kể là lợi ích lớn đến đâu, cũng không thể đem hết toàn bộ gia sản ra đánh cược. Dùng tiền nhàn rỗi và khoản dư dả thì có thua cũng là chuyện nhỏ, nhưng gia sản, tính mạng, tuyệt đối không thể đem ra đặt cược.”

Bởi hiện tại là nghị hòa thành công, lại có hiệp ước thông thương.

Nếu giữa chừng xảy ra chuyện, chiến sự lại bùng lên thì sao?

Vậy chẳng phải là tan cửa nát nhà? Trong loạn thế, lương thực mới là thứ bảo mệnh đầu tiên.

“Mất lương thảo rồi, ta dẫn theo đám người này, chẳng lẽ phải xuống núi làm thảo khấu?”

Khải Đại lang lĩnh hội, vô cùng hổ thẹn, đỏ mặt thi lễ với Phùng Vận.

“Tiểu nhân xin ghi nhớ lời phu nhân dạy bảo, sau này không dám nói năng bừa bãi nữa.”

Phùng Vận nhìn hắn cười nhạt, không trách mắng, còn khích lệ mấy câu, Khải Đại lang lúc này mới hớn hở lui xuống.

Thiếu niên này rất có tư chất, đầu óc cũng lanh lợi, Phùng Vận dự định sẽ bồi dưỡng hắn cẩn thận.

Đại Mãn bước tới, cúi người hỏi: “Ngày mai Tề quân thiết yến, phu nhân muốn đi chăng?”

Phùng Vận không biểu lộ gì, “Tùy theo sắp xếp của tướng quân.”

Từ khi nào lại nghe lời tướng quân như vậy rồi?

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận