Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 403: Chương 403
Trong phòng yên lặng như tờ.
Ngay cả Phương Phúc Tài cũng thấy hai chân mình bắt đầu mềm nhũn.
Y đã biết Lý Tang Nhược nhiều năm rồi.
Dung mạo của nàng ta thay đổi rất nhiều, tính khí cũng ngày một dữ dằn.
Lúc mới vào c.ung, nàng ta cũng từng là một thiếu nữ xuân sắc, nhan sắc hơn người, đôi mắt đen láy ánh lên nét đơn thuần, không biết từ bao giờ, tính cách dần trở nên cay nghiệt hung hăng. Từ khi Bùi Quyết cưới Phùng Thập Nhị nương, nàng ta càng trở nên khó lường, hay trút giận lên c.ung nhân, mà mỗi lần trách phạt đều nặng tay hơn lần trước.
Mới hơn hai mươi tuổi đầu, ánh mắt ấy lại như đã trải qua cả kiếp nhân sinh, chẳng còn chút sáng trong nào nữa...
Lý Tang Nhược c.uối cùng cũng mệt mỏi vì đá, thở hổn hển quay đầu lại.
“Phương Phúc Tài, ngươi nói cho Ai gia nghe, Đại tướng quân vốn là muốn đến, có phải không?”
Phương Phúc Tài cúi đầu đáp nhỏ, “Dạ. Tướng quân vốn có ý đến.”
“Trong lòng hắn, Ai gia là người quan trọng nhất, đúng không?”
“Thái hậu mẫu nghi thiên hạ, tướng quân đương nhiên coi trọng Thái hậu nhất.”
Lý Tang Nhược bật cười lạnh.
“Ai gia dễ bị lừa thế sao?”
Nàng ta gườm gườm nhìn Phương Phúc Tài, trong lòng như có một đốm lửa điên c.uồng cháy bùng lên.
“Lập tức phái người cưỡi khoái mã tới Tín Châu, bảo Bùi Quyết lập tức đến gặp Ai gia. Hắn không đến, thì Ai gia cũng không đi nữa, ai muốn nghị hòa thì cứ đi mà nghị, Ai gia mệt rồi…”
Gương mặt nàng ta trắng bệch, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, trông như một khuê nữ thất tình mất hồn, hoàn toàn không còn chút khí độ nào của một Thái hậu lâm triều nh.i.ế.p chính.
Phương Phúc Tài giật mình, lập tức quỳ xuống dập đầu thình thịch.
“Điện hạ, không thể làm vậy được!”
Lý Tang Nhược chợt quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn y.
“Sao lại không thể? Ai gia là Thái hậu, là Thái hậu lâm triều, bảo một vị tướng quân đến nghênh giá, cũng là thiệt thòi cho hắn sao?”
Phương Phúc Tài vẫn quỳ, ngẩng đầu đáp: “Hòa nghị là đại sự, thưa điện hạ. Nói cho cùng, tướng quân cũng vì giang sơn xã tắc của Hoàng thượng mà hành sự. Còn lão hồ ly Phùng Kính Đình kia, vì nữ nhi mà cố tình làm khó dễ, tướng quân cũng không tiện đắc tội quá mức. Nếu Thái hậu vì vậy mà sinh hiềm khích với tướng quân, chẳng phải sẽ trúng kế nhà họ Phùng, để Phùng Thập Nhị nương được như ý sao?”
Lý Tang Nhược thoáng ngẩn ra.
Ánh mắt nàng ta nhìn Phương Phúc Tài dần lạnh đi, nhưng biểu cảm thì lại dịu xuống nhiều phần.
Trán Phương Phúc Tài đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng biết rằng lời mình vừa nói đã đánh trúng tâm tư của Thái hậu.
Y lại tiếp: “Phùng thị cố tình muốn chọc giận Thái hậu, Thái hậu tuyệt đối không thể để rơi vào bẫy mưu ma chước quỷ của nàng ta. Thái hậu là Thái hậu, tướng quân là tướng quân, quân thần có khác, đến khi Thái hậu đặt chân tới Tín Châu, Đại tướng quân há lại dám không đến nghênh giá sao?”
Cảm xúc của Lý Tang Nhược đã được xoa dịu phần nào.
Đây chính là điều nàng ta thích nhất ở Phương Phúc Tài.
Y luôn có cách nhặt lấy thể diện của nàng ta từ dưới đất lên, lau sạch bụi, thoa lên chút phấn son, khiến nó trở nên dễ coi trở lại.
Hơn nữa, lời của Phương Phúc Tài khiến nàng ta như chợt bừng tỉnh.
Từ sau khi Bùi Quyết có Thập Nhị nương, quan hệ giữa hắn với nàng ta ngày càng lạnh nhạt.
Việc Cảnh vệ Cấm thành cảnh báo, hay chống chỉ dụ... đều là những chuyện xảy ra sau đó.
Nàng ta phải lấy nhu thắng cương với Bùi Quyết, nếu thật sự để cơn giận lấn át mà ngang ngược, chẳng phải càng đẩy hắn ra xa, còn đâu là ngày sau nữa?
Dưới ánh đèn lồng màu vàng nhạt, trên gương mặt Lý Tang Nhược c.uối cùng cũng hiện lại chút huyết sắc.
“Thôi vậy. Bảo sứ giả rằng Ai gia hiểu tướng quân bận rộn việc quân, lại phải đối phó sứ thần nước Tề, chẳng dám phiền ngài phải lặn lội xa xôi.”
Phương Phúc Tài lúc này mới hoàn toàn thở phào.
“Tiểu nhân tuân lệnh.”
Chưa kịp lui ra, Lý Tang Nhược đã nói tiếp:
“Truyền lời Ai gia, sáng sớm mai, xuất phát đến Tín Châu.”
Phương Phúc Tài sững người trong chốc lát, rồi mới đáp lời.
Còn ba ngày nữa mới đến thời điểm chính thức nghị hòa, theo kế hoạch thì sáng sớm ngày kia sẽ khởi hành, vậy mà Thái hậu vì Bùi đại tướng quân lại chủ động dời hành trình sớm hơn một ngày, đủ để thấy nàng ta khát khao được gặp người kia đến nhường nào.
Phương Phúc Tài mơ hồ cảm thấy, chuyến đi Tín Châu lần này e rằng sẽ không thuận buồm xuôi gió như mong đợi.
—
Phùng Vận cùng Bùi Quyết và đoàn người của hắn đến nghị quán ở trấn Minh Tuyền, vừa đến cổng đã thấy xa giá của Thuần Vu Diễm đỗ bên ngoài.
Vị thế tử Vân Xuyên này quả nhiên tận tụy. Là người đứng giữa hai bên, y đã theo sát sứ giả hai nước để tìm hiểu về kết cấu kiến trúc và chi tiết vật liệu của nghị quán. Đợi Tòng Văn Điền trình lên bản thảo hoàn chỉnh cho cả hai bên xem qua, y lại liếc nhìn nét mặt Phùng Vận, lòng không khỏi thêm vài phần khâm phục.
Thuần Vu Diễm vốn hành tẩu khắp nam bắc, làm ăn buôn bán, tiền bạc kiếm được chẳng ít, cũng coi như từng thấy nhiều thứ mới lạ. Nhưng đến nay, y chưa từng thấy thiết kế kiến trúc nào tinh xảo như thế.
Nhiều chi tiết tuy đơn giản nhưng đầy dụng ý, chỉ cần lấy một điểm trong số đó thôi cũng có thể biến thành một ý tưởng sinh lời.
“Phùng Thập Nhị nương quả là nhân tài hiếm có.”
Y không nhịn được mà khen một câu.
Phùng Kính Đình nghe vậy, ánh mắt lại chỉ tập trung vào Tòng Văn Điền và hậu thân của Đồ gia ổ bảo.
“Tòng sư phụ khéo tay tài hoa, có thể làm ra tòa nhà như thế này, không biết Phùng mỗ có dịp nào được đến quý bảo tham quan học hỏi?”
Tóm lại, ông ta không tin đó là bản lĩnh của Phùng Thập Nhị nương.
Tòng Văn Điền cười nhẹ, chắp tay nói:
“Phủ quân quá lời, tiểu nhân chẳng qua chỉ là một lão thợ già làm việc theo bản vẽ, đâu có tài cán gì? Tất cả đều nhờ phu nhân chỉ điểm rõ ràng.”
Phùng Kính Đình cười cười, không nói thêm gì.
Ông ta cho rằng tất cả những người này chỉ đang tâng bốc Bùi Quyết, nên mới đem hết công lao quy về cho Phùng Vận, chẳng đáng để bận tâm.
Phùng Vận cũng không có ý thể hiện tài năng, thấy vậy liền thản nhiên đứng dậy cáo từ, nói muốn ra phố nhỏ ngoài nghị quán xem tình hình cửa tiệm của mình.
Bùi Quyết vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, liếc mắt ra hiệu cho Diệp Sấm theo cùng.
Phùng Kính Đình thì lại đằng đằng sát khí, làm bộ như trưởng bối nghiêm khắc.
“Ngươi là nữ nhân, vốn không nên lộ diện nơi công cộng, lại còn can dự vào việc chính sự của trượng phu. Đại tướng quân cưng chiều ngươi không quản, nhưng bản thân ngươi phải biết giữ mình.”
Lông mày Bùi Quyết khẽ cau lại, nhưng Phùng Vận đã kịp thời hành lễ, khẽ đáp: “Vâng.”
Nhìn sao cũng thấy nàng nhu thuận, hiếu thảo.
Nhìn bóng dáng mảnh mai ấy khuất dần, Bùi Quyết đưa tay day nhẹ mi tâm, trong mắt hiện lên một tầng thâm ý khó đoán.
—
Phùng Vận gặp lại Nam Quỳ trong một quán ăn.
Hai người chạm mắt, Nam Quỳ vui như gặp lại người thân trong dịp Tết, vừa ngồi xuống đã líu lo kể về những chuyện xảy ra trong hai ngày qua. Phùng Vận kiên nhẫn lắng nghe, rồi chợt như sực nhớ ra điều gì đó, nàng đưa tay sờ soạng trên người một lát, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Đại Mãn.