Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 543

Phùng Vận lặng lẽ nhìn hắn, hai người đối mặt, nàng khẽ mỉm cười.

“Hắn có tình có nghĩa, ta cũng có thể yên lòng.”

Từ khi trọng sinh, nàng xem Ôn Hành Tố là người thân duy nhất, sống c.h.ế.t của kẻ khác nàng không mấy bận tâm, đối với Bùi Quyết thì chỉ là lợi dụng, không khác gì những người khác. Thế nhưng cách Bùi Quyết hành xử hiện nay, sự bảo vệ của hắn dành cho nàng, đã vượt xa dự liệu ban đầu…

Nàng vẫn còn cứng miệng.

Nhưng cũng chỉ có thể lừa gạt chính mình.

Nàng không thể hoàn toàn phớt lờ sự chân thành mà người khác dành cho mình.

Huống chi phu thê là một thể. Từ khoảnh khắc nàng khoác giá y tại Tịnh Châu, bước đến bên Bùi Quyết, vận mệnh của nàng và hắn đã quấn c.h.ặ.t lấy nhau, khó mà tách rời.

“Muội ấy, chỉ giỏi mỗi cái miệng.” Ôn Hành Tố nhàn nhạt mở lời, vén tay áo, uống cạn chén rượu trong tay.

Họng nóng bỏng.

Trong sự sảng khoái men say ấy, lại mang theo vị cay đắng và nỗi cô tịch không thể gỡ bỏ.

Ôn Hành Tố ngồi đến tận rạng sáng mới rời đi.

Hắn biết Phùng Vận tâm trạng bất an, cố ý ở lại bầu bạn, còn Phùng Vận thì cũng biết hắn lo lắng, giả vờ buồn ngủ muốn nghỉ sớm. Đợi hắn đi rồi, nàng lại khoác áo đứng dậy, ngẩn người nhìn tuyết bay bên ngoài cửa sổ.

Tiểu Mãn cũng khoác áo dậy, vừa ngáp vừa bước lại gần.

“Phu nhân, để nô tỳ làm ấm lại cái bình chườm cho người nhé.”

“Không cần đâu.” Phùng Vận đáp.

Tiểu Mãn thò đầu nhìn ra ngoài: “Tuyết thế này không biết bao giờ mới dừng. Tối nay tướng quân có về không ạ?”

Phùng Vận trầm mặc.

Bùi Quyết là vương giả nơi chiến trường, rất hiểu đạo lý tiên hạ thủ vi cường. Trước khi đi, hắn chỉ nói đến đại doanh một chuyến, còn có vài chuyện phải làm gấp, không nói kỹ, cũng không hứa bao giờ quay về.

Nhưng Phùng Vận biết, chuyện hắn phải làm, không hề dễ.

Trong đêm tuyết gió này, thứ mà hắn muốn lay động, e rằng chính là trụ cột của cả Đại Tấn quốc, một sớm một chiều làm sao xong, bởi vậy mới dùng ánh mắt ấy nhìn nàng, căn dặn nàng mọi việc cẩn thận.

“Ngươi đi ngủ đi.” Phùng Vận dặn Tiểu Mãn, “Giữ lại đèn đêm ngoài hành lang là được.”

Có đèn đêm, khi Bùi Quyết trở về sẽ không sợ không thấy đường.

Tiểu Mãn dạ một tiếng, nhưng vẫn không chịu đi ngủ, cố chấp ngáp ngắn ngáp dài ở lại bầu bạn cùng Phùng Vận.

Đèn đêm leo lét, tuyết trắng mịt mờ.

Hai người im lặng thật lâu, Phùng Vận bất giác nhìn về phương tây bắc, ánh mắt dường như có điều suy tư, Tiểu Mãn cũng nhìn theo hướng đó.

Tuyết trắng dưới ánh đèn đêm nhuộm một màu vàng mờ ảo, không biết bị thứ gì làm lay động, mắt nàng bỗng đỏ hoe.

“Không biết A tỷ ta giờ ra sao rồi…”

Phùng Vận cảm nhận được sự trầm lặng trong giọng nàng ta, quay đầu nhìn một cái.

“Ngươi trách ta sao?”

Tiểu Mãn lắc đầu: “Đó là lựa chọn của A tỷ, sao nô tỳ có thể trách phu nhân…”

Nàng ta cụp mắt xuống, vành mi mắt đã ươn ướt.

Hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ, nàng ta hiểu rõ tính cách của Đại Mãn hơn ai hết.

“A tỷ rất mạnh mẽ, ưa cao, lòng lại lớn, lần này coi như được như nguyện rồi.”

Phùng Vận mỉm cười, đưa tay khẽ chỉnh lại cổ áo cho Tiểu Mãn.

“Thế còn ngươi?”

“Nô tỳ ạ?” Tiểu Mãn ngẩn người, vành tai bỗng đỏ bừng, “Nô tỳ chẳng có gì đâu, chỉ cần được ở bên phu nhân, là đã rất tốt rồi.”

Phùng Vận hỏi: “Là vì muốn ở bên ta thì tốt, hay là vì ở bên cạnh ta thì có thể thường xuyên nhìn thấy Tả đại ca mới tốt?”

Tiểu Mãn đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ, đôi mắt chớp lia lịa, khẩn trương đến cực điểm, “Không có đâu! Phu nhân đừng nói linh tinh, để Tả đại ca biết thì… xấu hổ c.h.ế.t mất…”

“Nam lớn nên cưới, nữ lớn nên gả, có gì phải xấu hổ?”

Phùng Vận cúi đầu xuống, nghiêm túc nhìn vào mắt nàng.

“Hay là, ngươi không thích Tả đại ca, mà lại thích Kỷ đại ca?”

Tiểu Mãn lần này càng thêm hoảng loạn, ánh mắt không biết nên đặt vào đâu, vội vã đưa tay lên che tai, ngượng ngùng oán trách:

“Phu nhân chỉ biết chọc ghẹo nô tỳ, nô tỳ đâu có lòng dạ gì, chưa từng nghĩ đến mấy chuyện ấy…”

Phùng Vận bật cười khẽ.

“Tả Trọng và Kỷ Hựu đều là những nam tử hán tốt, ngươi thích ai cũng được. Hôm khác ta sẽ giúp ngươi dò thử ý bọn họ, xem trong nhà đã định thân chưa, trong lòng có ai chưa…”

Tiểu Mãn nghe không nổi nữa, hai tay ôm lấy nàng, muốn bịt miệng nàng lại.

“Phu nhân…”

Hai người cười đùa một trận, đây là lần đầu tiên chủ tớ họ buông lỏng như vậy kể từ sau khi Đại Mãn rời đi.

Trong đêm gió tuyết c.uồng loạn này, giống như không còn mây đen giăng kín trên đầu, cũng không còn biến cố kinh tâm sắp ập tới.

301- Sắp lật bàn.

Trong đêm tuyết, một cỗ xe ngựa từ từ lăn bánh.

Ngao Thất ngồi trên càng xe, đèn gió trong đêm tuyết tỏa ra ánh sáng mờ mờ, chiếu lên thân hình thiếu niên khoác áo choàng xanh, vẻ tuấn tú tĩnh lặng. Mày cau c.h.ặ.t, sắc mặt hiếm thấy nghiêm nghị, khiến người ta mơ hồ cảm thấy tình thế có điều bất ổn.

“Tiểu Thất.” Ngao phu nhân vén rèm nhìn ra ngoài, “Còn bao xa nữa?”

Ngao Thất quay đầu lại: “Sắp tới bến sông rồi, A mẫu lạnh không?”

Ngao phu nhân quấn c.h.ặ.t áo choàng, nghe vậy liền ôm c.h.ặ.t hài tử trong lòng hơn một chút.

“Không lạnh. Con đi nhanh chút, hai đứa nhỏ ngủ rồi, sợ lát nữa tỉnh dậy sẽ quấy.”

Ngao Thất khẽ đáp một tiếng: “Giá!”

Trong màn tuyết mù mịt, thiếu niên nắm c.h.ặ.t dây cương, lông mày và đôi mắt sáng rọi như tuyết, tiếng quát ngựa lẫn trong gió tuyết, nghe qua đặc biệt nặng nề.

“A mẫu, con đưa người đến bến sông Hoài rồi sẽ quay về ngay trong đêm. Người mang theo A Tả và A Hữu, phải chịu khổ rồi.”

Ngao phu nhân qua rèm nhìn bóng lưng kiên cường của thiếu niên, khóe mắt ươn ướt, nhẹ giọng nói:

“Mẫu thân không sao, có nhiều thị vệ gia nhân, sẽ bảo vệ chu toàn. Chỉ là lo cho con và A cữu… nếu lần này không thể lập tức thành công, đời này, e là chỉ có thể gặp lại nhau nơi suối vàng…”

Ngao Thất nặng nề trong lòng, tựa như bị ngàn cân đá đè.

“Hài nhi nhất định sẽ thận trọng hết mức. Có A cữu ở đây, A mẫu cứ yên tâm.”

“Ừ, mọi việc phải bàn bạc với A cữu, không được hành sự lỗ mãng.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận