Trường Môn Hảo Tế Yêu

Chương 382: Chương 382

Phùng Vận “ồ” một tiếng, gật đầu.

“Ngươi bảo Tiền Tam Ngưu về Trường Môn một chuyến, hỏi Ứng nương tử xem đợt áo ấm chúng ta gấp rút làm đến đâu rồi? Tiện thể bảo Văn Huệ chọn cho ta hai đầu bếp trong Ngọc Đường Xuân, rồi tìm thêm mười mấy hỏa kế đã quen tay đưa sang đây.”

---

Mấy ngày sau đó, Phùng Vận sáng đi tối về, ngày nào cũng chạy sang trấn Minh Tuyền.

Tòng Văn Điền ra tay gọn gàng, đã nhanh chóng chiêu mộ được một nhóm thợ thủ công tại địa phương, theo yêu cầu của Phùng Vận mà dựng các cửa hàng và chỗ ở tạm thời, phải kịp hoàn thành trước khi hội nghị bắt đầu.

Phùng Vận cũng bận rộn chuẩn bị quán ăn nghị hội, tạp hóa nghị hội, dự định làm mấy sinh ý nhỏ liên quan đến miếng ăn manh áo của dân chúng.

Đến lúc đó hai bên sẽ mang theo không ít người, ăn mặc ở đi gì cũng đều cần.

Nàng cũng phải kiếm lại chút vốn đầu tư bỏ ra.

Điều quan trọng nhất là, đất gần nghị quán toàn bộ đều là của nàng, nàng chính là đại địa chủ ở đó, ai muốn làm ăn cũng phải qua tay nàng, chỉ cần ngồi không thu tiền thuê cũng đủ phát tài…

Nghĩ thì rất đẹp, nhưng đường đến trấn Minh Tuyền lại chẳng dễ chịu gì, suốt ngày bôn ba bên ngoài, mệt mỏi đến rã rời.

Bùi Quyết dường như cũng đang bận việc, cũng có thể là bị nàng chọc tức đến không chịu nổi, suốt năm ngày chỉ ghé Xuân Chừng quán một lần.

Còn nàng thì chỉ hận không thể tránh xa hắn.

Đã không thể không phụ lòng thì cứ dứt khoát phụ cho rõ ràng, nàng phụ hắn một cách quang minh chính đại.

Chi tiết đêm hôm ấy nàng không nhớ rõ, nhưng trong thời gian ngắn, nàng thật không muốn dây dưa với hắn nữa. Bùi cẩu quá tham lam, không lấy mạng nàng đã là hắn có lòng nhân rồi.

---

 

Năm ngày sau, nghị quán cất nóc dựng xà, Tòng Văn Điền mời người xem giờ lành, ấn định vào chính giờ Mão.

Vì vậy, Phùng Vận xuất phát đi Minh Tuyền từ lúc trời còn chưa sáng.

Có lẽ vì dậy quá sớm, nàng vừa ngáp vừa lên xe, lắc lư một lúc đến giữa đường thì bắt đầu thấy buồn ngủ, tựa đầu lên tay, đầu óc lơ mơ trôi xa, nửa tỉnh nửa mê.

“Ăn được rồi…”

“Ăn cái gì rồi?”

“Đại tướng quân…”

“Yêu Yêu nên nếm chút bài học mới phải.”

“Ừm… Bùi lang…”

Vài câu nói mơ hồ thoáng hiện trong đầu, khiến Phùng Vận giật mình tỉnh dậy.

Chuyện gì thế này…

Lẽ nào là nàng?

Má nàng từ trắng chuyển sang đỏ, bất chợt nóng bừng cả mặt.

Không thể nào là nàng, chắc là tưởng tượng thôi…

Tuy rằng nàng có phụ người, nhưng vẫn biết chừng mực mà!

Nàng nghi ngờ bản thân do dậy quá sớm mà sinh ảo giác.

Rầm!

Một tiếng động lớn vang lên, xe ngựa không biết đụng phải thứ gì, bất ngờ rung lắc dữ dội, phá tan toàn bộ những mộng tưởng lộn xộn của nàng.

Chiếc xe ngựa này là do Bùi Quyết điều từ trong doanh ra. Chiếc xe nàng ngồi trước đó đã rơi xuống vực, xe nát ngựa c.h.ế.t, khi trở lại Tín Châu cũng không còn xe riêng để dùng, đi lại giữa trấn Minh Tuyền không tiện, mới mượn xe từ Bùi Diêm Vương kia.

Phùng Vận giật mình rồi lập tức tỉnh táo lại: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Người đánh xe là Cát Quảng không đáp lời.

Phùng Vận vén rèm lên, thấy một tiểu khất cái chạy vụt qua bên xe như gió.

Cát Quảng tim đập thình thịch, nhìn thấy nữ lang, lúc này mới thở ra một hơi.

“Hù c.h.ế.t tiểu nhân, suýt nữa đụng phải nó.”

Phùng Vận cũng thở phào nhẹ nhõm, buông rèm xuống: “Đi tiếp đi.”

Cát Quảng ngoái đầu lại, nhỏ giọng nói: “Nữ lang, tiểu khất cái nhét cho tiểu nhân một mảnh giấy.”

Phùng Vận hơi nheo mắt, ra hiệu bảo hắn đưa vào.

Chữ trên tờ giấy viết xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như người thuận tay phải lại cố tình dùng tay trái cầm bút, rõ ràng là để giấu nét chữ.

Nhưng nội dung bên trong mới thật sự khiến người ta chấn động, Phùng Vận đọc xong liền lạnh toát cả người, mồ hôi lạnh ứa ra ướt lưng áo.

“Mau! Tăng tốc đến trấn Minh Tuyền.”

Cát Quảng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ vâng một tiếng:

“Dạ!”

“Giá!”

Đến nơi vừa kịp một khắc trước giờ Mão, Tòng Văn Điền đã chuẩn bị xong xuôi, vật liệu và thợ thuyền đều đã vào vị trí. Khoảng sân trước đại sảnh nghị quán được đặt một chiếc bàn cúng, bên trên bày hơn mười chiếc màn thầu, vài ba loại hoa quả, và một miếng thịt đầu heo đã c.h.ặ.t.

Vừa thấy Phùng Vận đến, Tòng Văn Điền liền bước tới chắp tay, mừng rỡ nói:

“Phu nhân đến thật đúng lúc, chúng ta chuẩn bị tế xà rồi, mời phu nhân dâng hương.”

Làm nhà, cất nóc cũng giống như khai công, đều là những nghi lễ trọng yếu, cần phải tế xà, cầu thần rước phúc.

Thợ thuyền đã vất vả suốt mấy ngày trời, giữa chừng lại gặp hai ngày mưa lớn, có thể nói là đã dốc toàn lực, ngày đêm luân phiên mới hoàn thành được bước dựng xà hôm nay, ai nấy đều phấn chấn tinh thần.

Phùng Vận liếc nhìn bàn cúng, rồi đi về phía đống vật liệu gỗ chất đống gần đó, hỏi Tòng Văn Điền:

“Đã kiểm tra hết chưa?”

Xây nhà phải xem xà, xà là bộ phận chịu lực cho toàn bộ mái nhà, vô cùng quan trọng.

Tòng Văn Điền làm nghề xây dựng cả đời, đương nhiên hiểu điều đó.

Thấy ánh mắt nàng có phần khác lạ, ông bèn theo sau, nhỏ giọng nói: “Ta đã xem rồi, gỗ đều là loại tốt cả, có tùng, có dẻ, có cả gỗ du, đều chắc chắn cả. Quan viên phủ khố ty nói, vận chuyển từ Phù Châu đi theo đường thủy cũng tốn không ít công sức…”

Phùng Vận quay đầu lại: “Dẫn ta đi xem.”

Tòng Văn Điền khựng lại một chút.

Từ trước đến nay việc nghị quán đều do ông ta làm chủ, các tiểu tiết cũng do ông ta nắm, Phùng Vận chỉ nắm phương hướng chung. Vì xây dựng là nghề của ông ta, ông tự tin mình am tường hơn Phùng Vận nhiều.

Dù tuổi tác đã cao hơn nàng rất nhiều, nhưng ông ta cũng không hề có ý phiền lòng. Chỉ có tiểu đồ đệ bên cạnh là lộ rõ vẻ bất mãn.

“Phu nhân đây là không tin sư phụ ta sao? Giờ lành sắp đến rồi, lỡ mất thì chậm trễ tiến độ đó.”

Tòng Văn Điền lập tức sa sầm mặt: “Vô lễ!”

Tiểu đồ đệ rụt cổ, không dám nói thêm câu nào.

Ông nói: “Phu nhân đừng nghe hắn nói bậy, cứ việc kiểm tra cho rõ.”

Phùng Vận chắp tay thi lễ: “Xin Văn Điền thúc lượng thứ. Không phải ta không tin thúc, chỉ là việc nghị hòa giữa hai nước hệ trọng, mấy hôm nay ta ngủ chẳng yên giấc, lòng như có điều bất ổn. Đêm qua còn nằm mộng thấy ác mộng, trong mộng Bồ Tát hiện thân nói rằng xà gỗ có vấn đề, nên ta mới bất an như vậy…”

Tòng Văn Điền vừa nghe xong cũng khẩn trương hẳn: “Đi, ta đưa phu nhân xem ngay.”

Có chuyện Bồ Tát báo mộng, quả nhiên làm cho đám thợ chú ý, Tòng Văn Điền dẫn Phùng Vận đến chỗ gỗ chất đống kiểm tra lại lần nữa, mấy người thợ cũng nhanh chóng chạy đến phụ nâng từng khúc một.

Những thanh gỗ để ngoài không thấy vấn đề gì, nhưng lòng bàn tay Phùng Vận đã lạnh toát, trong đầu dấy lên nghi hoặc: có phải có người đang bày trò trêu ghẹo nàng không? Thì chợt nghe thấy tiếng Tòng Văn Điền hít mạnh một hơi lạnh.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận