Trường Môn Hảo Tế Yêu
Chương 409: Chương 409
Trong phủ nuôi Ngao Tử, Ngao Thất thường mang cá về cho nó ăn, nhưng dạo này con vật ăn khỏe lạ thường, khẩu phần mỗi lúc một tăng. E rằng Phùng Vận nuôi đến tán gia bại sản mất, nó liền cách vài ba hôm lại ra ngoài săn thú. Không chỉ cho bản thân, thỉnh thoảng còn tha về vài con gà rừng hay thỏ hoang để đổi món cho phu nhân.
Có một “bảo bối” như vậy ở bên, Phùng Vận cưng chiều như tròng mắt, trong lòng cũng bắt đầu âm thầm tính chuyện dự trữ thức ăn cho nó.
Chờ trời lạnh thêm chút nữa, tuyết rơi, Ngao Tử sẽ không thể đi săn dễ dàng như trước.
Nàng chăm sóc nó như con nít, sau khi tắm rửa sạch sẽ, ngửi không còn mùi gì nữa, mới dùng khăn bọc lại bế vào phòng sưởi ấm.
“Nặng quá rồi đấy, ăn không uổng công. Nếu cứ lớn thêm thế này, tỷ tỷ sắp không bế nổi rồi.”
Phùng Vận mỉm cười đặt con vật lên giường, Tiểu Mãn đứng bên cười theo.
Đại Mãn vén rèm bước vào, trong tay ôm một chiếc rương gỗ: “Phu nhân, dược liệu dùng để làm Kim Khuê Khách đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Phùng Vận không ngẩng đầu: “Cứ để đó.”
Đại Mãn hỏi: “Phu nhân không dùng sao?”
Phùng Vận đáp: “Đợi nghị hòa xong đã. Thứ này mất công lắm. Có phương thuốc thôi chưa đủ, kỹ nghệ mới là điều quan trọng.”
Nói xong liếc mắt nhìn hai người.
“Đừng tự tiện động vào. Chỉ cần sai một chút thôi, dùng vào sẽ… rụng cả mặt đấy.”
Đại Mãn giật mình.
Phùng Vận không nói thêm gì, tiếp tục lau khô người cho Ngao Tử, khóe môi bất giác cong lên.
Kiếp trước, có nhiều chuyện nàng không nghĩ ra. Kiếp này, c.uối cùng cũng hiểu rõ.
Trần thị quả thực là thứ rác rưởi. Nuôi dưỡng con riêng của Phùng Kính Đình dưới danh nghĩa nữ nhi của quản sự Kim Chí Thông, lại dùng chính người mẫu thân thân sinh của nàng ta để uy h.i.ế.p, khiến nàng ta trở thành công cụ sai khiến.
Còn Phùng Kính Đình, chẳng qua là một gã súc sinh. Thấy nữ nhi ruột bị giày vò đến thảm hại, cũng mặc kệ không hỏi đến.
Nàng cảm thấy bất bình thay mẫu thân mình.
Đại Mãn mười sáu, nhỏ hơn nàng một tuổi.
Phùng Doanh mười lăm, nhỏ hơn nàng hai tuổi.
Nói cách khác, trong khi miệng ông ta thì nói lời ân ái, thì thân xác lại không lúc nào ngừng trăng hoa, mà không chỉ với một người.
—
“Phu nhân.”
Trong không gian tĩnh lặng, Đại Mãn khẽ gọi một tiếng.
Nàng ta chần chừ, nhìn Phùng Vận, rồi đột ngột quỳ xuống trước mặt nàng.
“Nô tỳ có tội.”
Từ khi nàng ta gọi một tiếng “phu nhân” đầy c.ung kính, Tiểu Mãn đã cảm thấy có gì đó không ổn. Thấy vậy liền hoảng hốt, mặt tái nhợt, cũng quỳ theo, nhìn Phùng Vận không biểu cảm, lại nhìn Đại Mãn.
“A tỷ làm sao vậy? A tỷ phạm lỗi gì rồi?”
Đại Mãn cắn môi dưới, khẽ lắc đầu.
Tiểu Mãn càng thêm c.uống quýt: “A tỷ làm sai gì thì mau nói với nữ lang đi, nữ lang sẽ tha thứ cho A tỷ mà.”
“Tiểu Mãn, lui xuống đi.” Phùng Vận đưa chiếc khăn ướt cho Tiểu Mãn, sau đó ôm Ngao Tử ngồi lên giường gỗ cạnh lò sưởi, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Tiểu Mãn mím môi, lo lắng lui ra ngoài.
Trong ánh mắt còn đầy sự cầu khẩn.
Phùng Vận khẽ cười, ánh mắt dừng trên trán đang cúi thấp của Đại Mãn.
“Ngươi là người thông minh, ta cũng không phải kẻ ngốc. Không cần che giấu, có gì cứ nói ra đi.”
Đại Mãn quỳ gối cúi đầu, hai tay đặt sát đất.
“Phương thuốc Kim Khuê Khách, đã bị Giang Đại mang đi chép lại rồi.”
“Ồ?” Phùng Vận khẽ nhướng mắt, “Chỉ vậy thôi sao?”
Đại Mãn ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt nàng, trong lòng bỗng chốc bối rối, tay rịn mồ hôi lạnh, lưng ướt đẫm.
Nàng ta lựa chọn thú nhận, là bởi vì nàng ta biết hiện tại Phùng Vận thông minh đến mức đáng sợ, nàng ta nhận ra mình không thể giấu được nàng.
Nhưng để công khai phản bội Trần phu nhân, đem mọi chuyện khai ra, nàng ta lại không đủ can đảm.
Nàng ta không biết, lời nói này… sẽ đem đến kết cục thế nào.
Liệu sẽ tốt hơn, hay… tệ đi.
Phùng Vận lúc này lại thấy hơi phiền, nàng khẽ vén mái tóc ra sau tai, giọng nhàn nhạt:
“Ngươi có biết vì sao ta vẫn giữ ngươi bên cạnh? Cho đến tận bây giờ?”
~~~~~~~~~
(Tác giả giải thích)
Trước kia từng có độc giả hỏi: "Trên người Lý Tang Nhược có nốt ruồi đen, sao lại có thể vào c.ung?" nhưng chưa từng có câu trả lời thống nhất. Hôm qua viết đến đoạn "nốt ruồi đen", lại có bạn hỏi, vậy nên tiện đây giải thích:
Không phải triều đại nào việc tuyển phi cũng nghiêm ngặt như sách sử ghi. Cũng không phải thời nào hậu c.ung đều phải "quấn chăn vào c.ung hầu hạ". Lịch sử TQ dài vô cùng, đủ kiểu dáng, đủ lề lối, haha.
Truyện này đặt trong bối cảnh xã hội thế gia môn phiệt nắm quyền, hoàng thất bị thế tộc khống chế mạnh mẽ. Trong hoàn cảnh như thế, việc hoàng đế bị ép cưới người theo ý các gia tộc lớn là điều lịch sử từng xảy ra nhiều lần.
Cho nên, Lý Tang Nhược có thể trở thành hoàng hậu, không phải vì được chọn thông qua tuyển tú, mà vì nàng ta có chỗ dựa gia tộc hùng mạnh.
Lý Tang Nhược: Ta khốn nạn thật rồi! Tác giả không buông tha, còn phải để toàn thiên hạ biết ta có nốt ruồi đen trước n.g.ự.c nữa cơ à? Đồn bao lâu rồi còn không cho qua! Dẹp hết! Lôi xuống... kéo tới hai tên mỹ nam hầu hạ cho ta!
Tự Cẩm: He he he! Ngươi nghĩ ta dễ dỗ thế à?
Phùng Vận: Mẹ à, mẹ là thế đấy.
Bùi Quyết: ...
Thuần Vu Diễm: Nhạc mẫu đại nhân, ta giàu nứt đố đổ vách, mỹ nam muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chuyện nam chính... hay là cân nhắc ta?
Ngao Thất: Ta biết bắt cá.
Tiêu Trình: Đến đây, ta tặng nàng cả giang sơn.
Bùi Quyết: (tuốt đao)
Đọc giả: Đánh đi! Đánh cho rát vào!
~~~~~~~~~~
226- Khao khát đến vậy.
Đại Mãn bị Phùng Vận dọa đến phát run.
Cúi đầu thấp đến mức chẳng dám nhìn lên, giọng nói run rẩy:
“Phu nhân... lòng dạ rộng lượng...”
Phùng Vận thong thả nhấp một ngụm trà, ánh mắt dửng dưng nhìn nàng.
“Biết rõ ngươi hai lòng, vẫn giữ bên người, là vì nể mặt Tiểu Mãn.”
Kiếp trước Tiểu Mãn vì cứu nàng mà bị Lý Tang Nhược đánh c.h.ế.t, Đại Mãn khi đó cũng bị đánh một trận, may nhờ thể trạng khỏe mạnh mà gắng gượng qua được, nếu không e rằng cũng đã thành u hồn rồi.
“Nữ lang...” Đại Mãn môi run bần bật, đổi cách xưng hô, xúc động đến nghẹn lời, nhưng cổ họng như bị nghẽn, không thể thốt thành câu.
Phùng Vận liếc nàng ta một cái, lạnh nhạt hỏi: “Muốn nói gì, thì nói đi.”
Đại Mãn khẽ nhắm mắt, rồi gắng gượng mở lời:
“Hồi đó là Trần phu nhân sai nô tỳ, đi theo nữ lang, giám sát nữ lang... Nhưng bao lâu nay, nô tỳ chưa từng báo về bất cứ điều gì riêng tư của nữ lang cho bà ta…”